Lăng Vy cười ha hả nói: - Hôm nay bổn công chúa sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một trận.
Lời vừa dứt, một bạt tay nữa như trời giáng in lên bên má còn lại của nàng. Tịnh Tuyết lúc này mới hoàn hồn. Nhìn vào đôi mắt hằn đầy tơ máu của Lăng Vy mà trong lòng nàng hàng ngàn câu hỏi lẫn tức giận không trồi lên mạnh liệt.
- Ngươi... tại sao lại đánh người vô cớ như thế? Nữ tử như ngươi chả trách sao Bắc ma quân gì đó lại không thèm ngó ngàng đến.
- Hỗn đản! - Lăng Vy tức giận mắng. Trên tay nàng ta đột nhiên xuất hiện một cây roi da. Hung hăng quất vào người nàng.
Mới đầu bị đánh bất ngờ, nàng còn kêu lên một tiếng nhưng càng về sau nàng chỉ im lặng chịu trận. Cho dù có đánh chết nàng đi chăng nữa nàng cũng sẽ không kêu la cho nàng ta thoả mãn đâu!
Lăng Vy thấy nàng cứng đầu, hai mắt nàng ta nheo lại, độc ác nói:
- Hảo! Để ta xem ngươi cứng đầu đến đâu.
Roi da trên tay càng lay động dữ dội. Tịnh Tuyết cắn chặt môi quyết không thét một tiếng. Máu từ môi nàng chảy ra không ngừng. Dường như đã chán chường cách dù roi da để đánh nàng, Nàng ta lia ánh mắt của mình liếc sơ qua chén cơm thừa mà nàng không chịu ăn. Khoé miệng câu lên một nụ cười nhạo báng.
- Ai da! Ngươi như thế nào lại không chịu ăn cơm? Cho dù là cơm thừa nhưng thức ăn của Đông ma giới ta cũng rất ngon. Ngươi nhìn xem, xương cá có, thịt cũng có, kể cả đầu cá cũng có. - Lăng Vy ngồi xuống, mặt đôi mặt với Tịnh Tuyết. Nghiêng đầu nhìn nàng rồi bảo với Kiều Nhi: - Kiều Nhi cầm bát cơm này đổ vào miệng ả cho ta.
- Dạ. - Kiều Nhi theo mệnh lệnh của nàng ta cầm bát thức ăn thừa lên. Ánh mắt có lỗi nhìn nàng. Do dự một chút rồi cũng chầm chầm đưa đến trước mặt nàng.
- Ngươi như thế nào lại chậm như vậy? Nhanh đổ vào cho bổn công chúa.
- Dạ. - Kiều Nhi sợ hãi đáp. Nàng thật sự cũng không muốn làm loại chuyện thất nhân ác đức này đâu. Nhưng nếu nàng dám cãi lệnh, công chúa sẽ đánh chết nàng.
Tịnh Tuyết bình tĩnh nhìn hết thảy. Nàng biết ánh mắt của Kiều Nhi là đang hướng nàng xin lỗi cho nên nàng sẽ không trách nàng ta. Có trách thì trách số nàng xui xẻo gặp phải nhỏ công chúa ba trợn, vô cớ thích đi cắn người.
Mắt nhìn bát cơm tới càng lúc càng gần nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Dù sao nàng cũng không làm được gì. Chỉ cần nhắm mắt lại, nuốt đại những gì trong miệng một cách nhanh chóng nhất có thể là được rồi.
Lăng Vy ánh mắt hả hê nhìn Tịnh Tuyết. Nhưng chưa kịp cho nàng ta vừa ý, bên ngoài đã truyền đến tiếng hô của tên lính gác:
- Ma quân đến!!!!!
Tiếng hô vừa dứt, một nam tử một thân áo bào đỏ rực từ bên ngoài đã bước vào gian phòng giam. Kiều nhi lập tức buông bát cơm xuống cứ như sợ đụng lâu sẽ phỏng mà hướng Đông ma quân hô:
- Tham kiến ma quân.
Nam tử kia chỉ kịp "ừ" một tiếng. Lăng Vy đã nũng nịu đi lại, lay lay cánh tay của hắn nói:
- Ca ca, huynh dạo này bộ bận lắm sao? Còn chưa có đi thăm Vy nhi nữa đó.
- Ta thật sự rất bận. Nhưng sao muội lại ở đây? - Đông ma quân xoa xoa đầu nàng ta nói.
- Muội tình cờ nghe nói huynh đem nữ tử mà Bắc ma quân nguyện ý dây dưa về cho nên mới đi nhìn qua một chút nhưng thật thất vọng.
- Tại sao lại thất vọng? - Đông ma quân hiếu kì nhìn về phía Tịnh Tuyết. Ánh mắt hắn cũng bất ngờ. Không ngờ chỉ mới hai ngày mà nàng ta lại chật vật như thế. Quần áo có vài chỗ rách, tay chân chằn chịt vết roi. Hình như còn mới. Đầu tóc rối bù trông thật nhếch nhác.
Lăng Vy khinh thường nhìn Tịnh Tuyết:
- Muội thật không ngờ lại là một đại thẩm.
Đông ma quân bật cười. Trò chuyện với nàng ta thêm vài câu rồi cũng bảo nàng ta đi ra ngoài. Tuy rằng trong lòng không muốn nhưng Lăng Vy vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Nàng ta không có gan làm trái ý của ca ca. Tuy rằng ca ca thật sủng ái nàng ta nhưng cái đáng sợ của hắn nàng ta đã được lãnh giáo qua.
Trong phòng phút chốc chỉ còn lại có Tịnh Tuyết và Đông ma quân. Hắn ta cười khẩy nhìn nàng:
- Ái chà chà. Bảo bối trong tay Bắc ma quân không ngờ lại có ngày hôm nay.
Tịnh Tuyết bực mình gắt lên:
- Rốt cuộc Bắc ma quân là tên quái nào mà sao các người cứ nói đến hoài vậy?
Tại sao ai cũng nhắc đến Bắc ma quân? Rốt cuộc người đó là ai mà cứ vì hắn nàng phải chịu đựng sự hành hạ của bọn người này? Cái gì mà ma giới? Cái gì mà công chúa, ma quân? Nàng thật sự muốn điên lên rồi
- A? Vậy là ngươi không biết? - Đông ma quân ngạc nhiên hỏi.
Gật đầu.
- Thú vị thật. Vậy để ta nói cho ngươi biết, con tiểu hồ li mà ngươi lúc nào cũng ôm trên tay chính là Bắc ma quân. - Đông ma quân.
- Phụt!! Ha ha ha. - Tịnh Tuyết cười sặc sụa. Nàng cười đến chảy nước mắt: - Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba chắc? Nếu hắn ta là một ma quân thì làm sao có thể là một tiểu hồ li mặc cho ta đối đãi?
- Ngươi muốn tin hay không thì tuỳ! - Đông ma quân không có lấy một cái nhíu mày, chỉ nhàn nhạt mỉm cười: - Ta có một bất ngờ nhỏ muốn cho ngươi đây.
Tịnh Tuyết trong lòng liền kêu không tốt. Không hiểu sao nụ cười của hắn ta khiến nàng ớn lạnh, như có một con rắn chạy dọc sống lưng. Nàng cảm thấy như có điều gì đó rất tồi tệ đang chờ mình phía trước.
---------------------
Lẫm Khanh cầm một chén canh gà vừa đi vừa nhàn nhã thưởng thức. Trong lúc đi hắn vô tình nghe loáng thoáng có tiếng người nói:
- Ma quân, nô tài biết ngài vì lo cho Nguyệt Nhan tiểu thư mới ngày đêm không ngừng tu luyện nhưng thỉnh ngài cũng nên quan tâm đến sức khoẻ của mình một chút. Nếu ngài cứ như vậy hoài thì chuyện tẩu hoả nhập ma cũng là chuyện sớm muộn. Nội thương của ngài cũng sẽ không suy giảm được chút nào.
- Chuyện của ta ta tự biết. Ngươi lui ra đi. - Giọng nói lạnh lình của Phục Vũ vang lên. Cơ hồ là đang tức giận.
- Ma quân...
Không để cho tên thị vệ kia nói xong, Phục Vũ đã cắt lời:
- Lời nói của ta ngươi không nghe rõ sao?
- Thuộc hạ biết tội. - Tên thị vệ cúi đầu đáp. Hắn cũng không dám đôi co với Phục Vũ nữa. Bỗng...
- Chuyện nội thương ta có thể giúp ngươi.