Một cô gái mặc trang phục pháp sư đi qua những con phố. Ai nhìn thấy cô cũng đều tỏ ra cung kính mà cúi chào. Trong mắt họ tràn đầy sùng bái.
Nàng vẫn không quan tâm. Chuyện này đối với nàng đã là chuyện quá mức bình thường rồi. Nàng tên là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết. Là hậu duệ của thần nữ cổ xưa đã trông coi ngôi đền Thiên Linh. Nhưng không vì thế mà cô được người đời cũng như các pháp sư khác kính phục và gọi là thần nữ.
Tinh Tuyết nhìn khung cảnh xung quanh. Nàng thấy trên đường ai cũng có bố mẹ, cười nói vui vẻ, trong lòng liền sinh ra cảm giác tủi thân. Nếu như cha mẹ nàng còn sống, có phải hay không nàng cũng được sống vui vẻ như mấy đứa trẻ này? Nhưng đáng tiếc, sự thật vẫn mãi là sự thật. Trời sanh chính là nàng phải bảo vệ họ. Bảo vệ bọn họ khỏi yêu quái…
Mẹ nàng cũng là một nữ pháp sư. Không biết ông trời đưa đẩy như thế nào lại gặp phải cha nàng, một Thuỷ Băng Liên vạn năm… Tuy cha nàng là yêu quái nhưng chưa bao giờ hại ai cả. Ông sống như một con người, cũng đi làm việc, cũng ăn cơm, cũng thi hs giúp đỡ mọi người. Chính vì thế mà mẹ nàng và nàng luôn luôn tin yêu quái tốt thật sự có tồn tại. Nhưng cũng chính điều đó mà mẹ nàng đã trả một cái giá rất đắt…
Nàng ngẩn ngơ nhìn những gia đình hạnh phúc kia tươi cười mà không biết mình đang đi đâu. Mãi đến khi con hạc giấy mà nàng đã dùng phép để truy tìm con yêu quái suốt mười bốn năm bay đến, nàng mới sực tỉnh.
Cầm trên tay con hạc giấy, lòng nàng hưng phấn cùng hận thù không ngừng tuôn trào. Tìm thấy rồi! Cuối cùng nàng cũng tìm thấy con yêu quái hỗn đản đó!
Nàng lần theo con hạc đến một mảnh đất rất vắng vẻ. Xung quanh được dựng lên toàn kết giới. Nàng lần lượt phá bỏ từng cái, từng cái một. Nàng biết một khi những kết giới này bị phá vỡ, con yêu quái kia sẽ nhanh chóng đến đây nên sau khi phá xong nàng vẫn im lặng chờ. Nàng chờ cho đến khi…
- Ngươi là ai? Dám cả gan xâm phạm đến chỗ của ta? - Một nam nhân dộ chừng hơn bốn mươi tuổi từ đằng sau nàng quát.
Nàng quay lưng về phía hắn, giọng nói điềm tĩnh:
- Nguyên hình của ngươi chính là một con cự xà màu đỏ?
- Làm sao ngươi biết? - Nam nhân kia nhíu mày. Hắn nhớ hắn chưa bao giờ để ai biết nguyên hình của hắn.
Tịnh Tuyết chợt mỉm cười âm trầm. Nàng từ từ quay mặt nhìn hắn. Khoé miệng câu lên một nụ cười:
- Ta là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết, con gái của vị pháp sư ngươi đã giết mười bốn năm về trước!!
Nghe nàng nói nàng là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết, đột nhiên tên nam nhân kia ánh mắt như không thể tin nổi. Miệng hắn cứ lẩm bẩm gì đó rồi đột nhiên cười lớn:
- Dù là Tịnh Tuyết nào thì ta cũng sẽ cho nàng hoà làm một cùng ta!
Tịnh Tuyết như điên lên. Nàng nhớ rõ câu này. Câu nói này hắn cũng đã nói với mẹ nàng trước lúc chết vào mười bốn năm trước. Nàng lấy từ trong áo ra mấy lá bùa mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho hắn ta. Nàng vừa lẩm nhẩm vừa phóng lá bùa về hướng hắn ta.
Đợi khi lá bùa đến gần, nàng liền hô:
- Khởi!!!
Lập tức hắn ta đóng băng toàn thân. Nhưng khoé miệng hắn ta lại giễu cợt một cái. Ngọn lửa bao quanh người hắn làm tan chảy bùa pháp của nàng.
Chưa kịp cho nàng chuẩn bị gì, hắn lại lao về phía nàng. Dùng cái móng vuốt sắc bén đã dính bao nhiêu máu người kia mà hướng nàng đánh tới. Cũng may nàng nhỏ người, lại có nhanh nhẹn trời sinh nên không trúng. Hai người cứ đấu phép như vậy rất lâu. Đến khi nàng thắm mệt, linh lực của nàng cũng suy giảm không ít. Nhưng hắn ta lại không si nhê gì. Lại một lần nữa hướng nàng tung mống vuốt.
Tịnh Tuyết ngã về sau tránh đi. Đôi mắt sắc bén phóng một lá bùa tói tim hắn. Khi vừa chạm vào người hắn, lá bùa liền biến thành một cái mũi nhọ bang giá đâm xuyên qua. Máu túa ra không ngừng. Hắn ta vì đau đớn mà ngừng lại, nàng nhân cơ hội lại thả ra một tấm bùa thanh tẩy. Tức thì hắn ta đau đớn ngã trên mặt đất hiện nguyên hình thành một con rắn đỏ dài gần mười thước. Con rắn đó dãy dụa một hồi rồi cũng nằm im. Da thịt nó biến thành cát bụi theo gió cuốn đi mất.
Tịnh Tuyết thấy cảnh này liền mỉm cười mãn nguyện. Mẹ! Cha! Hai người trên trời có thấy không? Con gái của hai người đã giết được con súc sinh đó rồi. Cha mẹ có thấy chăng?
Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại cảm thấy kì quái. Di? Như thế nào gió lại lùa vào mát như thế? Di? Như thế nào ta lại đứng song song với bầu trời thế kia? Nghĩ nghĩ một hồi nàng hốt hoảng kêu lên:
- Bỏ *ẹ rồi!!! Ta đang rơi a!!!
Tiếng nước chảy siết đập vào tai nàng như đang nói: Mau a! Mau tới đây nga. Nước thật sự rất mát, mau rớt xuống tắm.
Tịnh Tuyết lấy lại bình tĩnh. Nàng lấy ra một lá bùa, miệng đọc chú:
- Hỡi thần nước! Dựa theo giao ước cổ xưa. Ta, Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết ra lệnh cho ngươi mau…cứu ta a.
Tức thì, một nguồn nước bao bộc lấy nàng. Cùng nàng…rớt xuống dòng nước chảy siết kia mà…"tắm".
Rống!!! Thần nước thật vô dụng a! Sao lúc đó nàng không nhờ thần gió thổi nàng lên nhỉ? (Thần gió: Với cái tạ như ngươi cho dù ta có thổi xệ má cũng chả có bay nổi.)
Cứ thế nàng chìm trong biển nước. Trước lúc mấy đi ý thức, nàng còn có một ý nghĩ: "Không biết sau khi nàng chết, bọn linh mục trong đền có cúng gà nude cho nàng ăn hay không? Nếu bọn chúng dám không cúng, nàng sẽ về mà bóp chết từng người!!!"
-----------------------
Hoa anh đào rơi đầy mặt nước. Một nam nhân gương mặt tuấn tú vận bạch y cẩm bào đang từng lớp, từng lớp cởi ra. Hắn bước xuống dòng nước xanh mát kia thì đột nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một ánh sáng màu xanh nhạt.
Khi nam nhân kia mở mắt ra thì thấy đó là một quả cầu nước. Cứ ngỡ là yêu quái nên hắn rút trường kiếm ra. đột nhiên quả cầu đó ta hs ra làm hai rồi biến mất. Xuất hiện trước mắt hắn chính là một nữ tử làn da trắng hồng. Đôi mắt bồ câu đang nhắm nghiền lại, trên người là một bộ y phục rất kì lạ. Quần không ra quần, váy cũng chả ra váy. Nếu như không nhìn thấy hai đồi núi đầy đặn như ẩn như hiện duói lớp y phục trắng bị dính nước kia thì hắn cũng không biết đây là nam hay nữ.