Phòng cũng không lớn, thậm chí là hơi nhỏ.
Thẳng ngay cửa là một cửa sổ một cánh chốt kiểu cũ, một tủ quần áo thẳng đứng dựa vào một bên tường cửa, giường gỗ và đầu giường để bên trái tường mộc mạc đến mức hơi lỗi thời, chiếm hơn nửa không gian, một tấm kiểu cũ, thủy tinh che kín bàn gỗ đen nghiêng về phía giường, im lìm không lên tiếng chen vào trong góc.
Lâm Cẩn Du quan sát một vòng khắp phòng, nhìn thấy mặt bàn đọc sách gỗ đen che bởi thủy tinh ép rất nhiều rất nhiều hình bên dưới, đa số là ảnh chụp chung của ba mẹ Trương và con trai, hoặc là một mình Trương Tín Lễ...Tuổi tăng dần theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Phía cao nhất là một tấm hình trắng đen cũ, hai chàng trai mặc quân trang kề vai sát cánh, ở trước ống kính cười vô cùng vui vẻ...Lâm Cẩn Du cảm thấy một người trong số đó ngũ quan cứ cảm giác quen quen thế nào, nhưng lại sống chết không nhớ nổi là ai.
Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, không chừng tuổi tấm hình này còn lớn hơn ba cậu, sao cậu có thể quen người trong đó được.
Thôi cậu vẫn là thành thật sắp xếp đồ cho xong...Lâm Cẩn Du mở hai cái vali lớn ra, ngồi chồm hổm dưới đất bắc đầu tự nhiên thu dọn.
Cậu đem quần áo tập trung vào trong một cái vali, lấy bóng rổ, tiểu thuyết, mấy thứ đồ chơi ra nhét vào dưới gầm giường, lấy khăn lông, bàn chải đánh răng ra để sang dự bị một bên, nghĩ một lúc, lại lấy laptop ra, rồi cất MP5 vào trong vali.
Lần đầu tiên Lâm Cẩn Du tự thu dọn vali, không chuyên tâm, một lúc lại nghịch laptop, một lúc hai mắt lại đọc tiểu thuyết, một lúc lại nhìn đông nhìn tây, lằng nhà lằng nhằng hơn hai tiếng mới dọn dẹp xong.
Lát sau, Trương Tín Lễ ở bên ngoài gõ cửa, kêu cậu ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Lâm Cẩn Du vừa lớn tiếng trả lời: "Đến đây!" vừa đóng laptop bỏ vào trong vali, rồi khóa loạn mật mã lại, đẩy mạnh vali vào dưới giầm giường cất xong, đứng lên đi ra cửa phòng.
Trương Tín Lễ đứng ở trên bậc thang cửa phòng chờ cậu: "Cậu dọn gì mà dọn hai tiếng vậy?"
Lâm Cẩn Du đáp: "Anh quản được chắc?"
ads
Trương Tín Lễ: "Cậu có biết giờ mấy giờ rồi không, một buổi tối cậu ngoại trừ thu dọn một vali thì không làm gì sao?"
Lâm Cẩn Du nghĩ thầm mắc mớ gì đến anh, giờ này ở nhà tôi còn đang chơi game máy tính, đánh NBAlive08, Kobe Bryant năng lực thao túng cao tới 97 lừa bóng úp rổ đấy.
Nhưng nghĩ tới mới vào nhà người ta, dù thế nào cũng nên thu liễm lại, thế nên cậu ngẫm rõ lại trong lòng, không nói ra.
Trương Tín Lễ đưa cậu cầm chậu rửa mặt inox vẽ hoa mẫu đơn rất lớn, đi vào trong rót gần nửa bình nước nóng, nói: "Tự mình làm nó lạnh đi."
Lâm Cẩn Du cho là ít nhất chỗ này sẽ có mấy thứ bồn rửa tay để người ta có chỗ đánh răng rửa mặt...Sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi.
Trương Tín Lễ để chậu nước rửa mặt inox xuống dưới đất, cầm ly xúc miệng của Lâm Cẩn Du lấy nước giếng cho cậu xong thì không quản nữa, bản thân đứng trên bậc thang phía trong sân gạch xanh lấy tay bưng nước giếng lạnh như băng rửa mặt súc miệng.
Đêm xuống, nhiệt độ trên núi rất lạnh, Lâm Cẩn Du nhìn nước lạnh đổ xuống thuận theo xương gò má chảy vào trong cổ Trương Tín Lễ, trên lồng ngực, không tự chủ mà hơi rùng mình một cái, bưng chậu đi lấy nước giếng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Cẩn Du thấy loại giếng áp kiểu cũ này, theo píttong di động lên xuống, nước giếng trong suốt lạnh như băng từ vòi nước chảy xuống ào ào, tách hơi nóng hừng hực bên trong chậu nước ra.
Theo nước giếng ngày càng nhiều, chậu inox trở nên nặng dần, Lâm Cẩn Du mười lăm tuổi chỉ một tay thực sự không bưng được chậu nước lớn, nước trong chậu run run như đang nhảy vũ điệu Samba.
Ngay tại thời điểm cậu lúng túng sứt đầu bể trán, một bàn tay mạnh mẽ hơn duỗi tới, giúp cậu bưng ổn chậu nước rửa mặt, nước đang nhảy hăng say thoáng cái đã an tĩnh.
Lâm Cẩn Du nghiêng đầu lại nhìn, xuyên qua từng tia sợi màu vàng ấm tràn tới từ đèn quang sợi đốt trong phòng, cậu thấy Trương Tính Lễ đứng ở sau lưng, không tiếng động nhìn cậu.
Cậu cảm thấy hơi mất mặt, giống như cậu thật sự là tiểu thiếu gia lớn lên trong phòng ấm, ngay cả việc quấy chậu nước thiểu năng trí tuệ như vậy cũng không cách nào tự hoàn thành được.
Thế nên cậu lạnh mặt nói: "Cảm ơn, tự tôi cũng được."
Trương Tín Lễ nhìn cậu một phút, nắm tay thu về.
Hai tay Lâm Cẩn Du bưng chậu nước rửa mặt nặng, để nó lên vách giếng nước sần sùi viên xi măng hình trụ, một cái tay đi vặt áp nước, cuối cùng loạng chà loạng choạng thay xong nước rửa mặt,
Cậu vội vội vàng vàng rửa mặt xong, nhìn điện thoại di động, mới chưa tới mười giờ.
Lâm Cẩn Du lại như chạy trốn trở về phòng. Trước đây thời gian này cậu có rất nhiều hoạt động sắp xếp lòe loẹt, bữa ăn khuya, tiểu thuyết, trò chơi hoặc phim ảnh, thứ muốn chơi cũng có rất nhiều, thời điểm này sinh hoạt về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng trong viện đèn đuốc tắt và con đường bên ngoài yên tĩnh không tiếng động nói cho cậu biết, ở nơi chim không thèm ị này, giờ đã phải ngủ.
Cậu nhìn tấm gỗ giường thật dày duy nhất trong phòng, lại gặp khó khăn.
Giường cũng rất lớn, ngủ được hai người, nhưng cậu đối với một người hoàn toàn không quen biết chung chăn chung gối cảm thấy rất bài xích. Huống chi người ta cũng không thích cậu, cậu cũng không thích, không quen người ta.
Còn có ga trải giường thêu long phượng hoa mẫu đơn cũ rích, ván giường cứng rắn và khăn gối thuê hoa màu trắng, thực sự khiến cậu ghét bỏ tới cực điểm.
Trương Tín Lễ vẫn ở trong sân dắt chó khóa cửa, nhưng tóm lại anh vẫn phải quay về ngủ, lẽ nào thực sự không có cách để tránh cái hành hạ người ta này phát triển sao? Sớm biết đã không tới...Vốn dĩ mình cũng không muốn tới.
Trong lòng Lâm Cẩn Du thiên nhân giao chiến, đứng ở mép giường hơn nửa ngày vẫn chưa nằm xuống.
Một lát sau, cậu nghe được âm thanh cửa bị đẩy ra ở sau lưng, sau khi Trương Tín Lễ vào thì xoay người đóng cửa lại, đi tới khoác quần áo lên đầu giường, anh thấy Lâm Cẩn Du ngây ngẩn đứng ở mép giường, hỏi: "Sao? Không muốn ngủ chung giường với người khác?"
"Cũng không phải." Lâm Cẩn Du bình thản nói: "Là không muốn ngủ chung giường với anh."
Trương Tín Lễ phản ứng trông không có gì đặc biệt: "Dù sao chỉ có một cái giường, chỉ có thể ủy khuất khách quý cậu hạ mình...Nói đi nói lại thì, cậu yếu đuối vậy à?"
Lâm Cẩn Du bất ngờ cảm giác được trong lời nói của anh có mùi kinh bỉ, giận nhưng không có chỗ phát tiết, cậu vẫn luôn không thể ăn thua thiệt: "Anh mới yếu đuối, anh là công chúa Dineys đậu hà lan, anh là hòn ngọc quý trên tay Ngọc hoàng đại đế, anh mới được người ta hết mực cưng chiều, anh cho là tôi nguyện ý tới chỗ rách nát này sao."
Trương Tín Lễ nhìn cậu, nhíu mày, há miệng, như là muốn mắng cậu, nhưng không biết rồi lại nghĩ gì, ngậm miệng lại, chỉ bảo: "Vốn là cậu không nên tới."
Anh nói: "Cậu chắc chắn muốn bây giờ tôi phải đến cổng thành phố đem giường về cho cậu?"
Hơ hơ anh cho là tôi xin tới đây...Lâm Cẩn Du há mồm đang chuẩn bị trào phúng qua trước, lại thấy Trương Tín Lễ vắt xong áo, vừa đi về phía cửa sổ đóng một bên cửa sổ lại vừa như thờ ơ nói: "Buổi tối ngủ nhớ đóng kỹ cửa sổ, buổi tối trong núi có thể có rắn."
Lâm Cẩn Du sợ nhất là chuột bọ côn trùng rắn rết, da đầu cậu tê rần, quên mất bài văn nhỏ trào phúng tám trăm chữ cậu vừa soạn xong, nói: "Anh mới nói...Có rắn?"
Trương Tín Lễ đã nằm xuống bên cạnh cửa sổ: "Đúng vậy, không chỉ có rắn, còn có mèo hoang."
Lâm Cẩn Du tưởng tượng sau khi mình ngủ, ở một chung rượu to, rắn toàn thân đen nhánh theo ga trải bò lên giường, da rắn lạnh lẽo dính nị dán vào mặt của mình như trò chơi di động, chiếc lưỡi đỏ lè phun lên trên chiếc giường họ chung chăn chung gối, trong nháy mắt cậu nổi một tầng da gà, cả người không khỏe.
Trương Tín Lễ nhìn vẻ mặt như ăn phải chuột của cậu, đoán được cậu đang nghĩ gì, có hơi buồn cười, cũng hơi nhẹ dạ. Dù sao Lâm Cẩn Du cũng nhỏ hơn anh, lại là ngày đầu tiên đến đây, nhường cậu chút cũng không sao, không cần thiết phải dọa sợ cậu không dám ngủ.
Thế nên Trương Tín Lễ nói tiếp: "Rắn không dễ vô, đóng kỹ các cữa thì không sao." Anh hỏi: "Rốt cuộc cậu có ngủ hay không?"
Lâm Cẩn Du cân nhắc mấy giây, quả thực đứng như vậy cũng không phải là cách, thế nên cậu mang theo sự tức giận với Trương Tín Lễ, vén chăn lông thêu hoa mẫu đơn trên giường cậu vô cùng chê lên, quần cũng không cởi, đạp giày, trực tiếp "Bịch" nằm xuống giường.
Trương Tín Lê tắt đèn sợi đốt lờ mờ, hai người không ai nói chuyện, trong bóng tối rơi vào trầm mặc.
Lâm Cẩn Du không ngủ được, một nửa vì hoàn cảnh xa lạ khiến người ta bất an này làm cậu không cách nào ngủ, một nửa là tối chưa ăn no nên đói.
Cậu nhớ tới lúc nhỏ mẹ Lâm giáo huấn cậu dù cậu tham lạnh thế nào nữa cũng không thể vì bớt chuyện mà không đắp chăn, dù nóng thế nào, cũng phải đắp đồ lên bụng. Xuất phát từ quán tính, cơ thể cậu mò một bên chăn lông bị cậu vén qua, không cẩn thận đụng phải bàn tay ấm áp của Trương Tín Lễ.
Lâm Cẩn Du sửng sờ, còn chưa phản ứng lại, Trương Tín Lễ đã bất động thanh sắc nhanh chóng tránh ra.
Cần thiết vậy không, cậu tức giận lại có chút tủi thân: Như tưởng tôi muốn sát lại anh lắm í, anh làm bằng vàng bạc kim cương, hay khắc bằng Alifornium, Cesium Rubidi, Kali, Rradium (*) chắc, ai hiếm lạ. Cậu mò được lông mềm, qua lao đắp lên người mình, bực bội quay đầu lại, xoay người đưa lưng về phía Trương Tín Lễ.
(*) Các nguyên tố hóa học, điểm chung là đắt hoặc hiếm, hoặc cần thiết đối với con ngươi. So sánh của dân chuyên Hóa khó hiểu ghê =)))
Hai người không ai lên tiếng, nhưng lại ăn ý chia giường thành năm năm ra một tuyến độ ba mươi tám, như thực sự là hai bên quân đội đóng tại vĩ tuyến 38 Bắc đang ngừng bắn nhau, ai cũng không vượt tuyến nửa bước.
Lâm Cẩn Du cuộn tròn trên giường, bực bội vì đói bụng: Chỗ này không có WiFi, không có máy nước nóng, đồ ăn không ăn, không có gì hay để chơi...Còn có một Trương Tín Lễ rất đang ghét.
Tui không thích nơi này chút nào.