Thản Nhiên

Chương 92: Gặp lại




Edit+beta: LQNN203

Khí hậu vùng biên giới Tây Nam mùa đông vẫn còn đôi chút khó khăn.

Ở đây độ ẩm nhiều, nhưng mỗi khi nhiệt độ giảm xuống một chút, độ ẩm sẽ biến thành không khí lạnh và xâm nhập vào cơ thể. Quần áo ấm thông thường không thể che được chút nào, mà trường học trên núi cũng không có thiết bị sưởi ấm như là điều hòa linh tinh.

Sau khi mùa đông đến, Đường Miểu mua máy sưởi cho mỗi phòng học trong trường. Trường tiểu học không lớn, có sáu cấp tiểu học, mỗi cấp sẽ có hai lớp. Tổng cộng có mười hai chiếc máy sưởi, cho dù mua cũng đa phần chỉ để trang trí, một mặt không muốn tốn tiền điện, một mặt là cơ sở cung cấp điện của trường đã cũ kỹ.

Trên thực tế, ngoại trừ Đường Miểu mới đến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường quanh năm đều đã thích ứng được với khí hậu này. Trong toàn trường, Đường Miểu là người sợ lạnh nhất.

Vì vậy dù không mở lớp học toán thì cũng phải mở lớp học âm nhạc. Máy sưởi được bật suốt mùa đông, các lớp học âm nhạc hai lần một tuần là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với học sinh. Lớp học âm nhạc ấm áp, cô giáo dịu dàng, còn có cây đàn piano mà các em chưa từng thấy bao giờ.

Bàn tay của đứa trẻ nào cũng thô ráp và nứt nẻ nhưng mỗi đứa trẻ đều có thể chạm vào những phím đàn mịn như ngà.

Đường Miểu đột nhiên xuất hiện ở trường học của bọn chúng. Đối với bọn trẻ ở trường, sự hiện diện của cô giống như một thiên thần. Cô không chỉ hiền lành, sạch sẽ mà còn tặng trường một cây đàn piano. Vốn dĩ lớp học nhạc trong trường chỉ là buổi học bình thường, phần lớn thời gian là tự học, thỉnh thoảng khi có hứng thú, hiệu trưởng sẽ đến dạy các em hát quốc ca.

Bài hát ấy chúng đã thuộc từ lâu.

Nhưng sau khi Đường Miểu tới, cô dạy nhiều thứ mới hơn.

Cô sẽ dạy chúng một số kiến ​​thức âm nhạc, dạy chúng cách chơi piano. Sau một mùa đông trôi qua, hầu như tất cả trẻ em đều có thể đánh được phím đàn, Đường Miểu còn mua thêm một số đàn điện tử để học sinh luyện tập.

Đối với trẻ em miền núi, đàn piano chỉ có thể được nghe trên đài, mỗi bản nhạc đều rất hay. Việc có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh đánh đàn piano đã là một điều xa xỉ, nhưng lại có thể học, chạm vào các phím bằng tay của chính mình, tập đánh đàn và chơi những bản nhạc piano hay mà chỉ có thể nghe được trên đài.

Trong trường có hơn một trăm học sinh, không phải ai cũng thích piano mà luôn có một số ít người có thiên phú và ham học hỏi. Nếu các em thích, Đường Miểu sau giờ học sẽ một mình dạy kèm cho các em. Thậm chí chờ đợi một thời gian, cô còn đưa bọn trẻ lên thành phố để thi.

Ngày nay, thông tin phát triển, khác xa với trước đây. Mặc dù đối với các bậc cha mẹ miền núi, việc con cái được đến trường và học tập kiến ​​thức một cách nghiêm túc vẫn quan trọng hơn. Nhưng sau khi biết Đường Miểu không có tiền đi học mà thay vào đó học piano và trở thành giáo viên dạy đàn, bố mẹ chúng cũng tin rằng cuộc đời của Đường Miểu cũng là một lối thoát cho con cái họ nên họ không mấy phản đối, thậm chí còn ủng hộ và cảm ơn Đường Miểu rất nhiều.

Sau khi Đường Miểu đến trường này liền trở thành giáo viên dạy âm nhạc của trường. Cá nhân cô đã tiếp xúc với hơn một trăm học sinh trong toàn trường, mọi người đều biết cô và cô cũng biết từng đứa trẻ. Học sinh thích cô, ngay cả phụ huynh học sinh cũng biết trong trường có một giáo viên piano như vậy, thỉnh thoảng ở nhà có đồ gì sẽ bảo bọn trẻ mang đến cho cô.

Đường Miểu không phải người ở đây. Ở đây cũng không có nhà. Nhưng sau khi đến đây, hiệu trưởng đã sắp xếp cho cô một phòng ký túc xá trong trường.

Ngôi trường không lớn cũng không nhỏ, được xây dựng bằng tiền quyên góp của ông chủ một tập đoàn nào đó. Tòa nhà giảng dạy có ba tầng, trong sân có một số thiết bị thể thao cơ bản như giá bóng rổ, bàn bóng bàn, đơn giản nhưng đầy đủ.

Ký túc xá của trường cách sân bóng rổ không xa, là mấy phòng đơn nhỏ. Ngoài hiệu trưởng và giáo viên dạy nhạc Đường Miểu, trong trường còn có ba giáo viên khác.

Hiệu trưởng và 3 giáo viên đều là người làng lân cận và đã có gia đình. Về cơ bản không sống trong ký túc xá. Vì vậy, trong cả một dãy phòng nhỏ, người duy nhất chân chính ở lại chính là Đường Miểu.

Ký túc xá của Đường Miểu không lớn, là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, có một chiếc giường tầng bằng sắt. Cô thường ở tầng dưới, tầng trên để một ít hành lý.

Thực ra khi Đường Miểu đến, hai tay cô trống trơn, mọi thứ trong phòng đều do cô tự mua. Ví dụ như bàn làm việc cạnh giường, rèm che trước bàn làm việc, đèn bàn.

Căn phòng của cô đầy đủ đồ đạc nhưng cũng rất đơn giản, ngăn nắp sạch sẽ, trông giống con người cô. Ngoài đồ đạc của riêng mình, cô còn chất một số đồ vật khác do học sinh tặng ở góc ký túc xá.

Về cơ bản, cô sống một mình trong trường, tự mình nấu ba bữa một ngày. Điều kiện ở đây khó khăn và việc nấu nướng cũng không thể quá phức tạp. Căn phòng ở rìa ký túc xá cạnh cổng trường được coi là căn bếp nhỏ của trường, Đường Miểu thường nấu ba bữa cơm ở đó.

Dù sống ở đây một mình nhưng Đường Miểu không cô đơn.

Trường học mỗi ngày đều có lớp, cuối tuần không có tiết học, cô ở lại trường một mình, một số học sinh ở gần đó cuối tuần vẫn đến tìm cô.

Bọn chúng căn bản không phải tới đây học tập, chủ yếu là chơi với Đường Miểu.

Trong thôn có rất nhiều trẻ em, ngoài những đứa đi học, những đứa không đi học cũng đi theo. Sân trường là sân chơi rộng nhất, các em có thể chơi đá cầu, đánh bao cát, bắn bi, thậm chí chơi trốn tìm trong trường.

Trường học ngày thường tràn ngập tiếng đọc sách, cuối tuần lại vang lên tiếng cười, Đường Miểu và bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, có thể chơi cả ngày.

Ngoài việc chơi cùng bọn trẻ ở trường, bọn trẻ còn đưa cô đi chơi trên núi.

Sau khi bước vào tháng Tư, nhiệt độ ở Tây Nam đã ấm lên và bắt đầu có mưa nhiều hơn. Trên núi mọc rất nhiều măng, nấm, cuối tuần trẻ em cũng được sắp xếp ra ngoài làm việc, đi hái nấm và hái măng, hái những thứ này đem đi bán.

Đường Miểu đi theo bọn trẻ, vừa cười vừa nói, băng qua rừng núi và khe suối, dẫm lên nền đất ướt, đi sâu vào trong núi rừng, hái những món ngon chưa từng được hái.

Bọn trẻ là vì để bán, cô là để ăn, còn lại là đi chơi.

Từ tháng Tư, Đường Miểu mỗi cuối tuần đều bận rộn, mấy tuần này cô đi lang thang rất nhiều địa điểm lân cận.

Dãy núi phía Tây Nam rất cao và sâu, nếu không vì dẫn theo trẻ con thì Đường Miểu cũng chưa về. Những đứa trẻ này đã lẽo đẽo theo cha mẹ trên núi từ khi còn nhỏ, rất quen thuộc với nơi này.

Nhưng dù vậy, khi lên núi vẫn cần phải đi cùng nhau, nếu không vẫn có thể xuất hiện tình huống không thoát ra được.

Đường Miểu rất thích nơi này.

Cô thích ---- nơi có sức sống mạnh mẽ.

Ví dụ như nơi này, tất cả thảm thực vật và động vật đều như có linh hồn, không hề bị xã hội hiện đại làm ô nhiễm. Sương mù lượn lờ quanh núi tạo cảm giác như một luồng khí rất lạnh.

Cô ở đây, mỗi ngày ngoại trừ dạy học, leo núi, chơi trò chơi với bọn trẻ, cũng thích ngây ngốc ngắm nhìn núi.

Bị ngăn cách một chỗ như vậy, những muộn phiền trong đầu giống như cũng biến mất theo núi rừng sâu thẳm.

Cô rất thích cảm giác này.

Những ngày cuối tuần của trường khá lỏng lẻo. Vào buổi sáng khi Đường Miểu được mấy đứa nhỏ trong thôn kêu lên núi hái nấm, cô liền mặc quần áo dài, cột tóc và đội mũ.

Bây giờ không tính là lạnh nhưng muỗi trong núi nhiều, mỗi lần Đường Miểu lên núi đều sẽ bọc kín mít.

Cuộc hái nấm này bắt đầu từ buổi sáng kéo dài tới giữa trưa. Giữa trưa, Đường Miểu hái được một giỏ nấm, bọn nhỏ cũng phải trở về ăn cơm, đoàn người liền xuống núi.

Đêm qua trên núi mưa suốt đêm, đất trên núi mềm và lầy lội. Đường Miểu mang ủng, đôi ủng dính đầy bùn. Bởi vì trời mưa mà suối trong núi cũng dâng lên, Đường Miểu mang ủng ngâm trong nước, gần như được rửa sạch ủng.

Bùn dính trên ủng rất dễ loại bỏ nhưng dính trên quần áo phải giặt sạch. Tuy rằng Đường Miểu đã leo núi một thời gian nhưng so với bọn trẻ vẫn không linh hoạt bằng. Hơn nữa sau cơn mưa trên núi tương đối lầy lội nên chân cô thậm chí trên người đều ít nhiều dính chút bùn.

Bùn đất đều ướt dầm dề, lộ ra chút mùi rêu, Đường Miểu cầm rổ nấm đi dọc con đường, khi đến cổng trường, cô tạm biệt mấy học sinh.

"Có người tới trường học."

Lúc Đường Miểu tạm biệt bọn trẻ, có mấy học sinh nói như vậy.

Nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ven đường cách trường học không xa đang đậu một chiếc việt dã màu đen.

Trường học được xây dựng trên nền đất cao, ô tô không phải quá dễ dàng đi lên, thông thường cũng chỉ có đồ đạc được gửi đến.

Sau khi Đường Miểu tới trường học, rất ít khi thấy ô tô, thỉnh thoảng gặp một vài lần như là vận chuyển đàn piano cho cô hoặc là đưa máy sưởi. Cô ngước nhìn chiếc xe việt dã kia một cái, hình như là xe tư nhân.

Chắc là có người đến đây dã ngoại, đi ngang qua nơi này, tìm người hỏi đường.

Hiệu trưởng của trường không phải là người trong làng, đôi khi đường đi khó khăn, hiệu trưởng sẽ đến sớm một ngày vì sợ trễ lễ chào cờ ngày hôm sau.

Mà hiện tại, sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, cũng nhìn đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang đứng bên cửa sổ, giống như đang nói chuyện với ai.

Khi Đường Miểu nhìn qua, hiệu trưởng như là cảm nhận được, quay đầu nhìn lại. Có thể do Đường Miểu dính đầy bùn lại còn đội mũ, nhất thời không thể nhận ra. Hiệu trưởng sau đó cẩn thận nhìn thêm lần nữa, lúc này mới cười với người trong phòng nói câu gì đó, sau khi nói xong, hiệu trưởng vẫy tay về phía Đường Miểu.

"Cô giáo Đường, cô lại đây một chút."

Đường Miểu cầm theo giỏ nấm, nghe lời hiệu trưởng, lên tiếng: "Vâng ạ."

Đường Miểu trả lời xong, xung quanh có mấy học sinh còn chưa có ý định rời đi, có lẽ là tò mò. Đường Miểu vỗ đầu bọn chúng, bảo chúng nhanh chóng quay về ăn cơm, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.

Bị Đường Miểu vỗ đầu như vậy, mấy đứa trẻ mới cười tản đi.

Bọn trẻ giải tán, Đường Miểu đi vào trường, trước tiên cô đặt giỏ che đựng nấm trước cửa ký túc xá, sau đó nhìn đôi ủng và bộ quần áo lấm bùn của mình, sợ đối phương đợi lâu nên cô cứ như vậy đi qua.

Văn phòng hiệu trưởng cũng ở trong tòa nhà giảng dạy ở tầng 1. Đường Miểu leo lên ba bậc thang, lập tức đi tới cửa phòng hiệu trưởng. Khi đến gần phòng hiệu trưởng, Đường Miểu theo bản năng bước chân chậm lại một chút.

Lúc này hành vi của cô hoàn toàn bị tiềm thức khống chế, dưới sự chỉ huy của tiềm thức, cô bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng hiệu trưởng.

Mà người ở trong phòng hiệu trưởng vốn dĩ khi cô đứng ở cổng trường nhìn không rõ, lúc này cũng nhìn lại cô.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao đơn giản, cổ áo khoác được kéo tới cổ họng, anh gầy hơn trước, các đường nét trông sắc sảo và rõ ràng hơn, bên dưới yết hầu, khóa kéo áo khoác đang đung đưa nhẹ nhàng.

Anh rất cao, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cơ thể vẫn có sức sống sảng khoái như ngọn núi này mang lại cho cô.

Nhưng với sức sống mãnh liệt này, anh đã thay đổi từ bừng bừng nhiệt huyết vốn có trở nên thâm trầm hơn.

Đường Miểu nhìn anh, nhìn mặt mày sắc bén, nhìn mái tóc đã cắt ngắn của anh, cô dừng ở bậc thang tại cửa phòng hiệu trưởng một lát.

Khi cô đến đây, hiệu trưởng vẫn như cũ giới thiệu tình huống của trường. Nói trước mắt trường có bao nhiêu giáo viên, có thể ở trong ký túc xá của trường, cô giáo Đường là cô giáo dạy âm nhạc mới đến đây vào năm ngoái.

Giới thiệu xong tình huống, hiệu trưởng cũng nhìn về phía cửa phòng. Ông ta nhìn người đứng ở cửa, dừng lại đối diện với Đường Miểu, khẽ nở nụ cười.

"Ồ, đây là cô giáo Đường tôi vừa nói với cậu, tên là Đường Miểu, phụ trạch dạy môn âm nhạc của trường."

Sau khi giới thiệu Đường Miểu xong, hiệu trưởng lại nhìn về phía Đường Miểu, giới thiệu giáo viên mới tới cho cô, nói: "Cô giáo Đường, vị này chính là Hạ Khiếu. Thầy ấy và cô giống nhau, cũng là giáo viên tình nguyện đến trường chúng ta. Thầy ấy dạy toán."

"Thầy ấy cũng từ nơi khác tới đây, sẽ sống trong ký túc xá. Hôm nay vừa mới tới, đợi lát nữa chúng ta sắp xếp một phòng ký túc xá cho thầy Hạ."

"Ở cạnh phòng cô được chứ?"