Thản Nhiên

Chương 47




Sau khi Lị Chân nói xong, Hạ Khiếu liếc nhìn cô ấy.

"Sao đột nhiên lại muốn học cái này?" Hạ Khiếu hỏi.

Lị Chân nhìn xuống bàn phím, chơi thêm vài lần, nói: "Chính là đột nhiên muốn học thôi."

"Học không dễ như vậy đâu." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói xong, Lị Chân cười cười, nhìn anh nói: "Mình cũng không muốn cậu lập tức dạy mình thành đại sư, tùy tiện nói một chút thôi, mình muốn chơi bài ngôi sao nhỏ*."

*Bài này giống bài hát chữ cái ABC.

Lị Chân vừa nói như vậy, người chơi keyboard của Tể Nhi Miêu nói: "Không phải mình dạy cho cậu bài ngôi sao nhỏ rồi sao?"

"Cậu thì bỏ đi, dạy mình là bài hai con hổ*." Lị Chân quay đầu cười nhìn anh ta nói.

*Bày này giống bài "Kìa con bướm vàng".

"Hai con hổ là đủ rồi, cậu chơi ghi ta, học nhiều bài của keyboard làm gì?" Tay chơi keyboard bất đắc dĩ nói.

Sau khi người chơi keyboard nói xong, Lị Chân nói: "Mình bảo cậu dạy à?"

Người chơi keyboard: "..."

"Tốt nhất đừng bảo mình dạy, đánh chết mình cũng không dạy!" Người chơi keyboard trợn mắt, quay lại uống rượu. Các nhạc công ở bên cạnh nghe hai người cãi nhau đều cười vui vẻ.

Bên này Lị Chân cãi nhau với người chơi keyboard của mình xong, quay đầu nhìn keyboard, nói với Hạ Khiếu: "Này, dạy mình mấy lần đi, mình không phải đồ ngốc đâu."

"Dạy mình đi mà." Lị Chân lại nói câu này.

Những lời của Lị Chân dường như không phải là bất chợt, mà dường như thực sự muốn học hỏi.

Hạ Khiếu không biết tại sao cô ấy đột nhiên có hứng thú với keyboard, bây giờ họ hát xong, không có ca sĩ mới nào lên thay. Những vị khách bên dưới thậm chí còn xem hiện trường anh dạy Lị Chân thật sự như một bài hát mà tới nghe.

Hạ Khiếu đặt ngón tay lên bàn phím, nói với Lị Chân những âm thanh chính của keyboard. Lị Chân ở bên cạnh nghiêm túc học tập, lúc nói chuyện ánh mắt của cô ấy không ngừng rơi xuống bàn phím, thỉnh thoảng sẽ trả lời hai lần.

Mặc dù Lị Chân chưa bao giờ thực sự học đàn, nhưng đều là nhạc cụ, cũng có một số điểm giống nhau. Sau khi Hạ Khiếu hướng dẫn vài lần, ngón tay của Lị Chân đặt trên bàn phím, một lúc sau, "Ngôi sao nhỏ" thực sự xuất hiện.

Trong khi chơi, cô ấy mỉm cười ngạc nhiên liếc nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nhìn cô ấy mỉm cười, đứng sang một bên lắng nghe cô ấy chơi xong.

"Được chưa?" Ca sĩ chính ở đây đang làm ầm lên, người chơi bass của Tể Nhi Miêu thấy cô ấy ầm ĩ đàn được kha khá cũng nhắc nhở.

Sau khi cô ấy và Hạ Khiếu hát xong, cô ấy đã nhờ Hạ Khiếu dạy cách chơi đàn. Mặc dù lúc sau không có ca sĩ nào lên sân khấu hát, nhưng cũng không phải lúc nào cũng chiếm sân khấu quán bar chứ đừng nói là ca sĩ chính của ban nhạc người khác.

"Được rồi, xuống ngay đây." Lị Chân đáp, thu hồi ngón tay trên bàn phím, cười nhìn người chơi bass.



Sau khi Lị Chân nói xong, thật sự không ở lại sân khấu nữa, đứng dậy bước xuống sân khấu. Trước khi cô ấy bước xuống sân khấu, Hạ Khiếu đã bước xuống sân khấu. Anh trở về chỗ của mình, nhấp một ngụm nước chanh, vừa uống vừa liếc nhìn những người xung quanh.

"Đường Miểu đâu?"

Hạ Khiếu uống nước xong hỏi.

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, những người khác đã hoàn hồn. Vừa rồi Cát Bang đi trò chuyện với người chơi keyboard của Tể Nhi Miêu, Tề Viễn cũng đang bận rộn với thông tin biểu diễn trên điện thoại di động của mình, Lâm Diệp và người chơi bass của Tể Nhi Miêu thì xem ca sĩ chính của họ làm ầm ĩ trên sân khấu quán bar.

Sau khi được hỏi một câu như vậy, mấy người bày tỏ rằng họ không biết, nhưng người chơi keyboard của Tể Nhi Miêu nói: "Tôi thấy cô ấy vừa rồi đi ra ngoài."

"Đi đâu?" Hạ Khiếu hỏi

"Không biết nữa." Người chơi keyboard nói.

Khi anh ta nói xong, Cát Bang đã lấy điện thoại di động ra: "Đợi em gửi WeChat hỏi..."

Ngay khi Cát Bang đang cầm điện thoại di động để gửi tin nhắn, Hạ Khiếu đặt ly nước trong tay xuống, rời khỏi quán bar.

...

Đường Miểu chỉ cảm thấy hơi chán.

Thật ra cũng không phải nóng, chỉ đơn giản là ngột ngạt.

Trong quán đã bật điều hòa, không khí coi như lưu thông nhưng trong không gian kín và tối như vậy, ai quen thì không sao, ai chưa quen thì vẫn không ở được quá lâu.

Đường Miểu không phải là người quen ở trong quán bar quá lâu.

Cô thậm chí còn nói rằng hôm nay là lần thứ ba cô đến quán bar.

Hai lần trước, lần đầu tiên đi cùng với Dữu Nhã Nhã, lần thứ hai là với các đồng nghiệp từ cửa hàng piano, lần đầu tiên ở lại trong một thời gian ngắn, không cảm thấy gì, lần thứ hai cô say rượu, cũng hòa luôn vào môi trường buồn chán đó, không cảm thấy gì cả.

Lần này cô không uống rượu, trước tiên ăn cơm ở lầu hai, sau đó ở lầu một xem Lị Chân và Hạ Khiếu hát, lúc Lị Chân nhờ Hạ Khiếu dạy cô ấy đánh đàn, Đường Miểu ngồi trên ghế uống nước chanh một lúc, cuối cùng rời khỏi quán bar khi cả hai người họ cúi đầu đánh đàn, xung quanh không có ai để ý đến cô.

Đường Miểu cũng không đi xa.

Sau khi cô rời khỏi quán bar, bên cạnh cô là cầu thang bên ngoài biệt thự quán bar. Cầu thang xoắn, vòng quay có thể dẫn lên tầng hai tầng ba, hoặc lên tầng bốn mà không cần bật đèn.

Trong lúc ăn cơm, Đường Miểu hỏi mấy người lầu bốn của biệt thự ở đâu. Họ thường xuyên biểu diễn trong quán bar nên đương nhiên biết hình dáng chung của biệt thự quán bar.

Lầu bốn là một thềm rất lớn.

Nói là thềm nhưng cũng là ban công. Phía trên chỉ có một căn gác nhỏ, vòng ngoài của căn gác được bao quanh bởi mặt đất bằng phẳng, kéo dài đến rìa của tòa nhà. Ở rìa, được bao quanh bởi loại lan can đá kiểu châu Âu để tránh bất kỳ tai nạn nào.

Cầu thang dẫn thẳng lên tầng bốn. Sau khi lên tầng bốn, tầm nhìn của mọi người càng rộng hơn khi càng lên cao. Gió biển thổi qua mà không gặp trở ngại nào, thổi tung mái tóc đuôi ngựa xõa sau lưng của cô một chút.

Lúc ở trong quán bar, Đường Miểu không uống rượu, nhưng sau khi buồn chán một hồi, cô cũng có chút đổ mồ hôi. Mồ hôi bị gió biển thổi qua, mang đến làn da mát lạnh, Đường Miểu đứng sau lan can đá, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài hàng rào đá.

Cảnh đêm của Hải Thành rất tối.

Có lẽ vì đây là vùng ngoại ô nên cảnh về đêm yên tĩnh hơn.

Đường Miểu đứng trên ban công trên cùng của tòa nhà, bầu trời là bầu trời đêm, mặt đất là núi rừng và biển sâu, cô đặt mình ở trên tòa nhà này, cả người trở nên nhỏ bé.

Đường Miểu đứng trước lan can, một lúc lâu nhìn phong cảnh thổi vào gió biển.

Cứ như vậy một hồi, không bao lâu, cửa cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, thân ảnh Hạ Khiếu liền xuất hiện ở trước mắt.

Trên lầu không có đèn.

Chút ít ánh sáng ở tầng bốn là do đèn ở tầng ba chiếu lên. Ở trên lầu một lúc, Đường Miểu đã thích ứng với cường độ ánh sáng. Vì vậy khi Hạ Khiếu đến, cô nhanh chóng nhận ra anh bằng cách nhìn vào hình dáng của anh.

Mà Hạ Khiếu tựa hồ cũng biết cô ở đây, anh đi lên cầu thang, sau khi cảnh tượng ở tầng bốn lọt vào tầm mắt của anh, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy nơi có bóng dáng Đường Miểu, Hạ Khiếu lên lầu đi đến bên cạnh cô.

Tầng thứ tư ban đầu trống trải đột nhiên trở nên đầy ắp với sự xuất hiện của Hạ Khiếu.

Đường Miểu nhìn thấy bóng dáng Hạ Khiếu tiến lại gần mình, trở nên cao lớn thẳng tắp, cô ngây người nhìn, một lúc sau, Hạ Khiếu cũng đi tới bên cạnh cô, đứng yên tại chỗ.

Sau khi đứng yên, Hạ Khiếu không nhìn cô, mà nhìn biển sâu xa xa.

Sự xuất hiện của người đàn ông mang đến hương bạc hà nhẹ và hương gỗ mát lạnh, thêm vào đó là một ít độ cồn cay nồng của rượu. Buổi tối anh không uống rượu, nhưng sau khi qua đêm trong quán bar, trên người đã dính chút mùi hương.

Đường Miểu ngửi thấy mùi, nhìn Hạ Khiếu một hồi, hỏi một câu.

"Dạy xong rồi à?"

Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu quay đầu nhìn cô.

Anh lên lầu bốn muộn hơn so với Đường Miểu, đi cầu thang vượt qua đèn ở lầu một, lầu hai và lầu ba, cho nên chưa được nhanh quen với bóng tối ở lầu bốn. Nhưng hai người tương đối gần nhau, cho nên anh mơ hồ có thể nhìn thấy Đường Miểu đứng ở trước mặt mình.

Đứng trước mặt anh, cô hơi ngẩng đầu lên để có thể ngang tầm với anh, trong bóng tối, đôi mắt cô trong veo sáng ngời, yên lặng nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.

"Ừm." Hạ Khiếu đáp.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười đáp: "Ồ."

Trả lời xong lời này, Đường Miểu cũng dời tầm mắt, nhìn về phía biển sâu xa xa.

Khi đến quán bar vào buổi tối, Đường Miểu cảm thấy khung cảnh nhìn từ góc độ này có chút quen thuộc. Sau khi leo lên cầu thang ở tầng hai, cảm giác quen thuộc này dường như mạnh mẽ hơn. Nhưng lúc đó cô bận ăn uống nên không có thời gian nghĩ đến.

Vừa rồi bọn họ cùng nhau đi quán bar, nhìn thấy Hạ Khiếu cùng Lị Chân biểu diễn trên sân khấu, Đường Miểu không hiểu sao bị lấy đi ý thức, nghĩ tới một màn này.

Cô rõ ràng đã nhìn thấy cảnh này.

Mặc dù góc độ không đúng, nhưng thị giác là đúng.

Đối với phong cảnh từ góc độ này, Cát Bang chưa bao giờ chụp ảnh cho cô trước đây, nếu không cậu đã nói với cô từ lâu rồi. Cho nên khi cô cảm thấy buồn chán, cô đã đi cầu thang lên tầng bốn.

Sau khi lên đến tầng bốn, cô đứng ở nơi mình đang đứng, nhìn về phía xa, cảnh vật phía xa lập tức khớp với phong cảnh trong đầu cô.

"Cậu từng chụp cảnh này cho tôi." Đường Miểu nói với Hạ Khiếu, "Là tối hôm đó."

Đêm đó Đường Miểu đi làm về, Hạ Khiếu vẫn không nói chuyện với cô đột nhiên gửi cho cô tấm ảnh này. Sau khi anh gửi ảnh, Đường Miểu tán gẫu với anh vài câu, tán gẫu cũng không có gì, hơn nữa không nói được mấy câu liền kết thúc.

Sau khi kết thúc, Hạ Khiếu không nói gì nữa, Đường Miểu đợi một lúc, cuối cùng lưu lại ảnh chụp, sau đó đóng khung chat với anh lại.

Đường Miểu dường như đang nhớ lại một số chuyện bình thường giữa hai người, nhưng khi cô nói điều này, Hạ Khiếu, người vốn đang nhìn về phía xa, lại nhìn đi chỗ khác. Anh cúi đầu nhìn cô, mặc dù đã thích ứng với ánh sáng hiện tại, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn không nhìn ra được cảm xúc ẩn sau đôi mắt cười của cô.

Cô luôn như thế này. Bình đạm như nước, sẽ không chảy vào biển, cũng không thu nước suối vào trong lòng, cô vẫn luôn như vậy. Không ai có thể nhìn thấy dưới làn nước trong vắt của cô sẽ trông như thế nào, nhưng cô rõ ràng trong vắt đến tận đáy.

Điều này thật lạ.

Cô có thể cố tình che giấu, có thể không dám tiết lộ, vì vậy cô đã thử đi thử lại.

Mà lần này đến Hải Thành là dũng khí lớn nhất của cô sau khi thử nghiệm.

Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu, ánh mắt thâm thúy, giống như vực sâu vô tận. Anh nhìn Đường Miểu không thèm nhìn anh một cái, nói: "Đúng vậy."

Hạ Khiếu lại đáp.

Anh trả lời xong, Đường Miểu nhìn về phía bầu trời đêm xa xa, trong mắt có tia sáng lay động.

Trong khi cô đang nhìn cảnh đêm ở phía xa như thế này, Hạ Khiếu đã thu hồi ánh mắt không nhìn cô nữa. Bóng người của anh ở tầng thứ tư âm u, chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng. Đường nét của anh sắc nét như vẻ ngoài của anh, giống như một vết cắt giấy sắc nét được cắt ra trong đêm.

Mà trong đường viền cắt giấy sẫm màu này, anh lấy ra một điếu thuốc, ấn bật lửa và châm lửa. Ngọn lửa của chiếc bật lửa tuy nhỏ nhưng cũng chiếu sáng một vòng tròn nhỏ trước mặt, xuất hiện một quầng sáng mờ ảo.

Hào quang chiếu rọi khuôn mặt nghiêng của người đàn ông, mi mắt hơi rũ xuống, ánh lửa nhảy nhót phản chiếu trong mắt anh dưới hàng mi dài, sống mũi cao thẳng kéo dài, chạm đến đôi môi ngậm điếu thuốc.

Đường viền môi của anh rất mỏng và đẹp, vì hút thuốc nên môi anh hơi cong lên một chút. Dưới vòng cung và quầng sáng mơ hồ này, Hạ Khiếu châm điếu thuốc trên môi.

Vừa châm lửa, anh vừa rít một hơi, làn khói trắng cuộn lên, kèm theo đôi môi hơi khép mở của anh. Trong vòng ánh sáng này, làn khói trở nên rất mỏng, quấn quanh khuôn mặt và đường nét của anh, ánh sáng xuyên qua làn khói trắng, phủ lên chúng một tầng ánh sáng vàng.

Cảnh này giống như một cảnh quay dài của một bộ phim.

Trong màn ảnh, người đàn ông thực hiện một chuyển động ngẫu nhiên, khung cảnh bên bờ biển, ánh sáng lờ mờ của chiếc bật lửa và bóng dáng của người đàn ông, tất cả đều vừa phải.

Trong cảnh quay dài này, chỉ có một hình ảnh mỏng manh như vậy, nhưng đồng thời, nó dường như chứa đựng những cảm xúc đầy đủ và đông đúc.

Khung cảnh trong màn ảnh, không có âm thanh ở bất cứ đâu, nhưng mọi nơi dường như đang hò hét.

Đường Miểu ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Cô là khán giả thực nhất và gần gũi nhất với màn ảnh này. Cô có thể cảm nhận được mọi cảm xúc trong màn ảnh và nghe được mọi lời nói trong màn ảnh yên tĩnh này, để cảm xúc, máu và trái tim của cô cũng bị ảnh hưởng bởi màn ảnh này và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô nghe thấy tiếng tim đập bên tai.

Không quá thường xuyên, nhưng đủ mạnh.

Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu châm thuốc, nhìn điếu thuốc trên môi anh, nói với anh.

"Cho tôi một điếu với."

Cô nói xong, Hạ Khiếu ngậm điếu thuốc trên môi quay đầu nhìn cô.

Anh đã châm thuốc, vòng sáng của chiếc bật lửa đã biến mất, dường như họ lại chìm vào bóng tối. Trong bóng tối, vẫn còn le lói ánh lửa.

Đó là điếu thuốc Hạ Khiếu châm.

Cô nói xong câu này, anh quay sang nhìn cô. Trong mắt anh phản chiếu đốm lửa trên điếu thuốc, lờ mờ sáng lên.

Sau khi nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu giơ tay lấy điếu thuốc trên môi.

"Chị biết hút không?" Hạ Khiếu hỏi.

"Không biết." Đường Miểu nhìn anh nói.

Sau khi nói điều này, cô không thu hồi ánh mắt hay né tránh như trước, vẫn nhìn thẳng vào anh, thậm chí là vô hình, như thể cô đang tiến lại gần anh hơn.

"Cậu dạy tôi." Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, cô nói ra lời này.

Nói xong, tựa hồ sợ Hạ Khiếu không nghe thấy, vẫn như cũ nhìn anh, lại nói với anh.

"Dạy tôi đi."

Trong mắt Hạ Khiếu có ngọn lửa khẽ lóe lên.

Đường Miểu sau khi nói xong, hai người chỉ mặt đối mặt nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Im lặng một lúc, Hạ Khiếu nhìn cô, hỏi một câu.

"Chị uống rượu sao?"

Hạ Khiếu hỏi xong, ánh mắt Đường Miểu vừa động nhìn anh. Cô không biết tại sao Hạ Khiếu lại đột nhiên hỏi như vậy, bởi vì bọn họ ở cùng nhau cả đêm, Hạ Khiếu uống nước chanh, cô cũng uống nước chanh.

Nhưng sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu vẫn nhìn anh trả lời.

"Không có."

Cô trả lời câu hỏi của anh.

Sau khi cô trả lời xong, Hạ Khiếu gật đầu đồng ý với câu trả lời của cô. Sau khi gật đầu, anh thản nhiên đặt điếu thuốc lên môi. Sau khi đặt lên môi, anh như rít một hơi. Rít một hơi xong, Hạ Khiếu rút điếu thuốc ra khỏi môi, sau đó dùng một tay nâng cằm Đường Miểu, cúi đầu hôn lên môi cô, đưa khói thuốc vào trong miệng cô.