Thản Nhiên

Chương 101




Edit+beta: LQNN203

Cả người Đường Miểu ngã xuống nước.

Tiếng nước rơi cực lớn khiến mấy người khác trong nhóm cũng nhìn về hướng này, em học sinh đùa giỡn cạnh cô là người đầu tiên nhìn thấy cô ngã xuống, khi cô ngã xuống, học sinh đó liền sợ hãi kêu lên.

"Cô giáo Đường!"

Nhưng kịp phản ứng thì đã muộn, Đường Miểu mất thăng bằng ngã xuống nước. Nước suối trong núi lạnh buốt, lập tức thấm vào quần áo, thấm vào ủng nhựa của cô, mông Đường Miểu ngồi trên sỏi dưới đáy suối, cơ thể bị ngập tới eo.

Lúc ngã xuống, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, khi ngã ngồi trên tảng đá trong nước, lại ngồi ngốc ở đó. Hạ Khiếu nhìn thấy cô ngã và khi học sinh bên cạnh gọi cô là "cô giáo", anh đã từ tảng đá từ xa bước xuống nước.

Vốn dĩ anh đang đi một đôi ủng leo núi đường dài, loại ủng này không giống ủng đi mưa của họ, không dễ xuống nước. Ban đầu anh đang đợi trên tảng đá tạm thời được xây dựng làm cây cầu ở cửa giữa suối núi.

Sau khi Hạ Khiếu đi tới, anh giơ tay nắm lấy cánh tay Đường Miểu kéo cô ra khỏi nước. Đường Miểu ướt nhẹp được vớt lên khỏi mặt nước, bùn trên ủng lại trượt xuống, cô loạng choạng tiến về phía trước, Hạ Khiếu đỡ cánh tay cô, chỉ dùng sức của một cánh tay đỡ cô vững vàng trong nước.

"Cô giáo Đường!"

Khi Hạ Khiếu tới kéo Đường Miểu đứng dậy, mấy học sinh đứng gần đó cũng nhận ra, chạy về phía cô. Hơn phân nửa cơ thể Đường Miểu đều ướt, chỉ có phần trên eo vẫn khô ráo, nhưng vì tay cô ở trong nước nên nửa cánh tay cũng ướt.

Ánh nắng buổi sáng cuối tháng Tư còn hơi yếu so với dòng nước suối nơi núi sâu rừng già. Thân thể Đường Miểu trở nên lạnh lẽo khi bị nước thấm vào. Trên người cô bây giờ chỉ có ba loại cảm giác, thân dưới lạnh lẽo, thân trên khô khốc, và ngón tay Hạ Khiếu dùng lực cọ xát lên làn da trên cánh tay cô.

Tay anh cũng không nóng lắm, dường như có cùng nhiệt độ với tay cô, cho dù anh ôm chặt cánh tay cô lâu như vậy, Đường Miểu cũng không cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.

Bình thường nhiệt độ cơ thể anh ấm hơn cô.

"Cô giáo Đường không sao chứ ạ?"

Đường Miểu vẫn còn có chút choáng váng khi bị Hạ Khiếu kéo lên, mấy học sinh đi tới bên cạnh cô, dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, hỏi thăm tình hình của cô. Đường Miểu bối rối cúi đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của mấy học sinh đang tiến lại gần mình, mới dần tỉnh táo lại.

"Cô không sao." Đường Miểu đứng trong nước cười với bọn chúng, sau đó cúi đầu nhìn quần áo của mình nói: "Chỉ là ướt hết rồi."

Nhưng cũng không sao nếu ướt hết. Bởi vì bọn họ đã xuống núi rồi nên chỉ cần đi một đoạn đường ngắn qua con suối trên núi này là sẽ về đến trường.

"Chúng ta nhanh trở về đi ạ, hiện tại trời còn hơi lạnh." Khi Đường Miểu nói như vậy, một cô bé liền cẩn thận nói.

Sau khi cô bé nói xong, mấy học sinh gật đầu.

Khi chúng gật đầu, Đường Miểu cũng đồng ý. Đồng thời trấn an các em không sao, đợi quay trở lại trường thay quần áo là tốt rồi.

Khi cô đang nói chuyện với các học sinh như vậy, tay Hạ Khiếu đang đỡ cô đã buông cánh tay cô ra. Cái siết chặt đã lỏng ra, như thể sợi chỉ quanh động mạch tim cô đã bị lỏng ra. Cô ngẩng đầu lên, lơ dáng liếc nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu không nói cũng không nhìn cô, anh chỉ cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.

"Mặc cái này trước đi." Hạ Khiếu nói.

Theo lời Hạ Khiếu nói, chiếc áo khoác to lớn anh đang mặc đã khoác lên vai Đường Miểu. Áo khoác của anh rộng hơn áo của cô rất nhiều, khi anh cởi ra khoác lên vai cô, giống như một đám mây hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Đám mây này mềm mại và ấm áp, có mùi linh sam trong trẻo quen thuộc trên người Hạ Khiếu. Trong khoảnh khắc Đường Miểu được quấn trong áo khoác, những suy nghĩ vốn đang thoải mái ban đầu của cô dường như đã ngừng hoạt động trở lại vào lúc đó.

Dưới lớp áo khoác, nhịp tim khổng lồ của cô được che đậy.

Sau khi cởi áo khoác, Hạ Khiếu chỉ còn lại một chiếc áo phông trắng. Trong chiếc áo trắng, Hạ Khiếu trông sạch sẽ hơn. Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, Hạ Khiếu cũng rũ mắt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau ở cửa, tay Đường Miểu nắm lấy góc áo khoác của Hạ Khiếu.

Chỉ cần nắm lấy góc áo của anh như thế này, như đang bịt kín hơi ấm bên trong chiếc áo khoác. Đường Miểu cũng không cự tuyệt lòng tốt của Hạ Khiếu, cô mỉm cười nói cảm ơn với anh.

Đường Miểu cảm ơn, sắc mặt Hạ Khiếu cũng không thay đổi bao nhiêu. Anh liếc nhìn phần thân dưới vẫn còn ướt của cô, chỉ mím môi nói.

"Đi thôi."

...

Cứ như vậy, mấy người dẫn theo Đường Miểu ướt nhẹp rời khỏi sau núi.

Trên núi vẫn còn lạnh.

Mặc dù sau khi rời suối núi, đi bộ trên con đường núi bằng phẳng để đến trường, nhưng con đường núi bằng phẳng đó cũng có núi bao quanh.

Giữa núi rừng, gió núi luồn lách qua núi rừng, thổi như thế này còn ổn, nhưng nếu bị ướt thì gió thổi vẫn hơi lạnh.

Nhưng may mắn thay, Hạ Khiếu đã đưa chiếc áo khoác cho cô. Sau khi nhận áo khoác của Hạ Khiếu, Đường Miểu kéo khóa áo lại. Quần áo của Hạ Khiếu rộng đến mức gần như che hết đùi cô. Vì thế trên đường trở về, ngoại trừ đôi chân hơi lạnh vì gió, phần còn lại đều được áo khoác của Hạ Khiếu bảo vệ rất tốt.

Đi bộ hơn mười phút, mấy người rời khỏi sau núi, về tới trường học. Khi đến trường, gió núi rừng thổi dọc theo tường trường, ánh nắng giữa trưa chiếu vào khuôn viên mang theo cảm giác ấm áp. Sau khi Đường Miểu về đến trường, cơ thể cô được bao bọc bởi ánh nắng ấm áp, thậm chí còn xua đi phần nào cảm giác lạnh lẽo giữa hai chân cô.

Mấy em nhỏ đến trường tập trung trước khi xuất phát vào buổi sáng, sau khi về cũng đến trường. Một vài em trong số đó nhanh chóng ở trường sắp xếp lại các đồ vật trong giỏ đựng đồ, sau khi sắp xếp xong, các học sinh định chào tạm biệt và rời đi.

Bởi vì có ánh sáng mặt trời nên Đường Miểu cũng không quá lạnh, cho nên lúc bọn chúng thu dọn một lúc cô cũng đứng ở chỗ đó, cũng không vội quay về thay quần áo.

Sau khi các em làm xong cũng đặt giỏ của cô sang một bên, phơi khô một ít nấm và ngọn măng cho cô. Đứa nhỏ tay chân lanh lẹ, hoàn thành việc này một cách nhanh chóng. Sau khi làm xong, chúng lấy đồ đạc và tạm biệt Đường Miểu và Hạ Khiếu.

Trong đám trẻ con, bé gái luôn chu đáo, trước khi rời đi, một bé gái xách giỏ tre dặn dò Đường Miểu: "Cô giáo Đường, nước trong núi còn lạnh, cô uống chút canh gừng cho đỡ lạnh, sẽ không bị cảm lạnh đâu ạ."

Sau khi cô bé nói xong, mấy học sinh khác cũng gật đầu.

Nghe mấy học sinh khuyên nhủ, lòng Đường Miểu như được mặt trời soi sáng, trở nên ấm áp. Cô vuốt tóc cô bé, mỉm cười đáp lại.

"Cô biết rồi."

"Vậy chúng em đi đây~"

"Tạm biệt cô giáo Đường ạ~"

Đường Miểu đáp lại xong, bọn trẻ cũng không lãng phí thời gian nữa, dù sao Đường Miểu còn chưa thay quần áo. Chúng mang theo những thứ hôm nay lên núi thu thập và vẫy tay chào Đường Miểu, Đường Miểu mặc áo khoác rộng, mỉm cười vẫy tay với chúng.

Vẫy tay xong, mấy đứa trẻ rời khỏi trường, chớp mắt ngoài cổng đã không thấy ai. Bên này Đường Miểu nhìn bọn trẻ rời đi, buông tay đang vẫy tay xuống, tươi cười lấy lại tinh thần.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Hạ Khiếu đã trở về ký túc xá trước. Khi anh ra suối kéo Đường Miểu lên, đôi giày leo núi của anh cũng giẫm xuống nước, nửa ống quần ướt đẫm.

Sau khi Đường Miểu tạm biệt bọn nhỏ, Hạ Khiếu đã thay quần áo và giày đi ra. Khi anh mở cửa bước ra, Đường Miểu mặc áo khác rộng quay lại nhìn anh. Ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Khiếu liếc nhìn Đường Miểu từ trên xuống dưới, nhìn xong, anh nói.

"Không định thay quần áo à?"

Quần áo trên người Đường Miểu đều ướt.

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cũng tỉnh táo lại, cô "A" một tiếng nói: "Phải thay."

Nói xong, Đường Miểu đi về phía phòng ký túc xá của mình. Cô mặc áo khoác của Hạ Khiếu, đi về phía cửa phòng, trước khi tới cửa, dường như Đường Miểu nghĩ tới điều gì, liền nói với Hạ Khiếu.

"Có lẽ bên trong áo khoác của anh cũng ướt rồi, em giặt giúp anh nhé."

Mặc dù áo khoác của Hạ Khiếu đủ rộng rãi nhưng cô vẫn cọ xát bên trong khi đi lại. Nửa người dưới và eo của Đường Miểu đều ướt, cho nên nửa dưới bên trong áo khoác cơ bản đã bị quần áo của cô làm ướt.

Khi Đường Miểu nói như vậy, Hạ Khiếu liền đi về phía căn bếp nhỏ. Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu quay đầu nhìn cô, cũng không để ý nhiều, chỉ nói: "Sao cũng được."

Quần áo của Hạ Khiếu tuy giống nhau, nhưng áo khoác vẫn mang theo hai ba chiếc, cái này giặt, còn có cái khác có thể mặc. Hôm nay nắng chói chang, giặt xong sẽ khô nhanh.

Hạ Khiếu trả lời như vậy, Đường Miểu chỉ cười với anh, gật đầu nói "Được"

Nói xong, Đường Miểu mặc một chiếc áo khoác rộng rãi đi vào ký túc xá.

...

Sau khi Đường Miểu trở lại ký túc xá, liền kéo rèm lại đóng cửa lại. Cửa phòng không có ánh sáng, Đường Miểu cởi áo khoác của Hạ Khiếu, sau đó cởi từng món quần áo ướt đẫm ra.

Khi cởi quần áo ra, hơi lạnh bám trên người cũng bị bong ra, làn da của Đường Miểu lại tiếp xúc với không khí, hơi nước trên da bốc hơi, mang theo một tia ớn lạnh, Đường Miểu rùng mình. Cùng lúc đó, cơ thể được bao bọc bởi cái lạnh bắt đầu từ từ trở về với mặt trời.

Khi Đường Miểu cởi hết quần áo, dùng bàn tay nóng hổi chạm vào làn da đã trở nên se lại vì nước của mình, nhận ra mình không phải không còn lạnh vì phơi nắng nữa mà vẫn tê dại vì lạnh.

Nếu tiếp tục như vậy, thực sự có thể bị cảm lạnh.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu không do dự nữa, nhanh chóng mặc quần áo muốn thay. May mắn nước trên núi không bẩn nên không cần phải tắm. Đường Miểu nhanh chóng thay quần áo khô rồi mở rèm cửa phòng ra.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, sức nóng của cơ thể Đường Miểu cùng sức nóng của mặt trời đã xua tan cảm giác lạnh lẽo trên da cô cả bên trong lẫn bên ngoài. Sau khi mở rèm, cô sắp xếp quần áo đã thay, cho vào chậu rồi cùng mang ra bồn rửa.

Sau khi đến bồn rửa, Đường Miểu đi tới cửa phòng chứa đồ lấy máy giặt ra. Sau khi lấy ra cắm điện, Đường Miểu đem quần áo bẩn bỏ vào.

Bỏ quần áo cô vào, còn áo của Hạ Khiếu được giặt riêng. Bởi vì chỉ có bên trong bị cô làm ướt, thực ra cũng không bẩn, Đường Miểu trực tiếp lấy nước từ vòi ra, ngâm với bột giặt rồi vò một chút. Sau khi vò xong, cô giặt sạch áo rồi phơi trên dây phơi.

Sau khi bận rộn với những việc này, Đường Miểu cảm thấy cơ thể mình gần như ấm lên. Quần áo trong máy giặt còn đang quay, Đường Miểu cũng không ở chỗ giặt đợi. Cô rũ bỏ những giọt nước trên tay, vài ba giọt phơi nắng liền khô, Đường Miểu vừa lau tay vừa đi vào bếp.

Cô vẫn chưa quên những chỉ dẫn được giao khi các học sinh vừa rời đi. Nói bây giờ cô đã ấm lên, nhưng dù sao cô đã ngâm mình trong nước lâu như vậy, có lẽ cái lạnh đã xâm nhập.

Cô bị cảm thì không sao, nhưng một khi bị sốt thì rất khó khỏi bệnh, sẽ dễ lây bệnh cho bọn trẻ khi đến giờ dạy học.

Cho nên Đường Miểu vẫn dự định nấu một bát canh gừng uống để chống cảm lạnh.

Đường Miểu nghĩ như vậy, có lẽ đang nghĩ tới điều gì đó, cảm giác do sự việc đó mang lại hiện lên trong trí nhớ của cô. Đường Miểu không chỉ nhớ lại cảm giác ấm áp sau khi uống canh gừng mà còn ngửi thấy mùi cay nồng của canh gừng khi bước tới cửa căn bếp nhỏ.

Cô hơi hoàn hồn khi ngửi thấy mùi cay, khi hoàn hồn lại thì cô đã đi tới cửa bếp. Trong bếp, Hạ Khiếu đang đứng ở quầy bếp nấu món gì đó.

Dường như nhận ra Đường Miểu tới gần, Hạ Khiếu quay đầu liếc nhìn Đường Miểu đang đứng ở cửa bếp. Nhìn xong, anh thu hồi ánh mắt, tắt lửa trên bếp, đổ canh gừng đã nấu vào bát bên cạnh.