Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc - Chương 7: [6]nguyên nhân - hết





Ly biệt ngày ấy khí trời vẫn còn nóng bức, ngày gặp lại sương thu đã lặng lẽ rơi xuống.


Tướng quân hoảng loạn, tiểu hoàng đế hoảng loạn quần áo ngổn ngan dùng sức đạp người phía trên: "Không cho phép gọi tên ta!"


Tướng quân nâng hai má hoàng đế, chậm rãi hôn đôi môi y bị chính mình cắn ra dấu răng: "Vì sao không cho?"


Hắn tận lực thân cận, một bên cắn lỗ tai bạch ngọc một bên nhẹ giọng gọi tiểu tên hoàng đế.


Tiểu hoàng đế đạp bất hắn không được, trái lại bị tướng quân áp càng chặt hơn, rên lên một tiếng: "Không chuẩn gọi chính là không chuẩn... ân..."


Phát hiện bụng dưới một trận thấm ướt, tướng quân nhếch miệng: "Khụ, bệ hạ."


Tiểu hoàng đế che mặt: "Kêu ngươi không được gọi..."


Thừa dịp tướng quân cười, hoàng đế dùng sức đem hắn từ trên người chính mình đá văng ra, rũ mắt kéo quần nói lời vô ích: "Ta đã có tân hoan, cựu ái chớ đến dây dưa."


Tướng quân xoa gò má của y, chậm rãi quỳ gối bên chân y: "Chiêu Lang, lòng ta có ngươi."


"Thận Hành, trẫm là đồ chơi của ngươi sao?" Hoàng đế viền mắt nóng lên: "Gọi thì đến đuổi thì đi... Ngươi coi ta là cái gì?"


"Thần biết tội."


Rõ ràng từ lâu tình căn thâm chủng, vẫn còn muốn làm bộ không đối Chiêu Lang động tâm, là tội khi quân.


Tướng quân nắm chặt đầu ngón tay khẽ run, ấn lên một nụ hôn.



"Thần ngu dốt."


Tướng quân môi thuận ngón tay mảnh khảnh của hoàng đế mà hôn, liếm liếm lòng bàn tay.


Ngu dốt đến mức rõ ràng đã đố kị đến muốn phát rồ, vẫn còn cảm thấy được chính mình có thể buông tay.


"Thần mặc cho bệ hạ xử trí."


Tướng quân buông tay hoàng đế, hai tay chống đất, đầu gác bên chân hoàng đế: "Mà thần có một chuyện muốn hỏi."


Lòng bàn tay bị liếm qua hơi hơi nóng lên, hoàng đế nhẹ nhàng đạp đạp đầu gối hắn: "Có chuyện gì ngồi xuống nói."


"Được." Tướng quân đứng dậy, đem hoàng đế ôm lấy, sau đó chính mình ngồi xuống.


Bị ôm ngồi ở trên đùi tướng quân hoàng đế không tự tại mà uốn éo.


"Bệ hạ vì sao gạt ta?" Tướng quân đem mọi chuyện sảng khoái nói ra, từ theo cha tiến cung nói đến huynh trưởng giả trang, mới hỏi: "Ngày đó ngươi cũng chưa gặp qua huynh trưởng của ta, làm sao nhất kiến chung tình?"


Tiểu hoàng đế khẽ nhếch miệng, dường như nghe được chuyện bất khả tư nghị gì.


Tướng quân nói: "Ta nghĩ tim ngươi đã có chốn về, ta bất quá là treo đầu dê bán thịt chó, mới có mấy ngày hoan hảo..."


"Năm mươi mấy ngày." Tiểu hoàng đế phản ứng lại, nghiêm túc nói: "Nửa tháng một lần, một năm hai mươi tư lần, hơn hai năm chính là... Hừ!"


Tướng quân trong mắt ý cười càng sâu, không nhịn được đè tiểu hoàng đế hôn môi một trận: "Chiêu Lang nhớ rõ ràng như thế?"



"Ngươi hỏi ta làm sao nhất kiến chung tình." Hoàng đế ôm cổ hắn, thân thể vẫn luôn căng thẳng bị hôn mềm nhũn, do do dự dự nói: "Vậy ta nói, không cho phép ngươi cười ta..."


"Không cười." Tướng quân vỗ vỗ sau lưng hắn: "Chiêu Lang nói cho ta một chút?"


——


Tiểu Hoàng tử mười mấy tuổi ôm đằng cầu*, thấy được nam nhân kia nằm ở trên giường thủ dâm.


*hình như là cầu mây, nhờ cao nhân chỉ giáo


Người kia hô hấp ồ ồ, ngón tay thon dài bạo xoa vật dưới hạ thân.


Cả phòng đều tràn ngập sắc dục mà tiểu hoàng tử chưa từng thấy, chưa từng cảm thụ qua.


Tiểu Hoàng tử đi về phía trước một bước muốn nhìn rõ chút, nhưng thật giống như bị người kia phát hiện.


"Ai!"


Tiểu Hoàng tử kinh hoảng nhảy cửa sổ chạy ra ngoài, ngồi xổm ở phía sau cây, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn về phía trong quần mình chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên.


Người khác gọi là mới biết yêu, tiểu Hoàng tử nhưng là tình dục sơ khai.


Võ khóa ngày đó tiểu Hoàng tử phái một thiếp thân thị vệ giả làm chính mình lên lớp, trong lòng biết hắn trốn học nhiều lần, các hoàng huynh thì sẽ thay hắn che giấu. Mãi đến tận khi hắn ở bên ngoài chơi tận hứng, mới nghe nói người tới là thiếu tướng quân. Tiểu Hoàng tử vội vàng chạy đi, nhưng ngay cả cái bóng lưng cũng không thấy.


——


Về phần tại sao lừa dối tướng quân.


Tiểu hoàng đế cũng rất oan ức: "Ngươi nói: Làm sao đầy đầu đều là việc hoan hảo!, ta sợ nói ra ngươi liền hung dữ với ta."


Dằn vặt lâu như vậy, nguyên lai là nguyên nhân này...


Tướng quân ngũ vị tạp trần, vạn vạn không nghĩ tới tự ăn giấm của mình nhiều năm như vậy.


Tiểu hoàng đế buồn bực nói: "Ngươi đã nói không cười."


"Không cười." Tướng quân cắn cắn vành tai: "Bất quá ngươi đầy đầu xác thực đều là việc hoan hảo."


"Vâng vâng vâng!" Hoàng đế lành làm gáo vỡ làm muôi, vùi đầu tàn nhẫn cắn vai tướng quân: "Coi như vậy thì lại làm sao! Muốn cùng người mình thích hoan hảo không được sao!"


"Được." Tướng quân tay đã âm thầm vói vào vạt áo tiểu hoàng đế, hướng lỗ tay y thổi khí: "Thần nguyện vi bệ hạ phân ưu, trợ giúp ngươi tâm tưởng sự* thành."


"Vạn chết không chối từ."


*Lòng mong mỏi việc sẽ thành


CHÍNH VĂN HOÀN.