Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 47: Tâm Ma




Thu lại tâm trí, Mạc Thiên Liêu thở dài, chuyện tình dù sao cũng phải giải quyết từng bước một, dù có đau lòng cũng không được gấp.

Trên sàn này tất cả đều là linh thạch, chính là Thí Địa sai người bày ra, viên linh thạch hoàn chỉnh trên thực tế càng thích hợp tu luyện hơn linh thạch đã cắt. Linh khí trong Ma cung vốn nồng đậm, đặt mấy viên linh thạch này, linh khí toàn bộ phòng địa hỏa đặc sệt đến mức dường như thấy được thực chất. Lấy thần hồn hóa thần kỳ của Mạc Thiên Liêu, có thể rõ nhìn thấy ràng linh khí ngũ sắc lơ lửng giữa không trung.

Đóng mắt, ngưng thần.

Thanh Đồng đưa [ Nhiên Mộc Quyết] chỉ cho hắn phương pháp bắt đầu tu luyện cho thân thể thần mộc, trên trúc cơ thì không có nội dung gì cả. Thoạt nhìn giống như là mèo nhà mình biết hắn muốn đến, nên biên tạm. Về phần tu luyện sau này, bản thân Mạc Thiên Liêu cũng là hóa thần đại năng, hỏi người khác không bằng hỏi chính mình.

Đạo của vật, khi mập mờ khi thấp thoáng, lại khi thấp thoáng khi mập mờ, trong đạo có hình, thấp thoáng lại mập mờ, trong đạo có vật.

Đạt tới kim đan, chính là bước vào hàng ngũ tu sĩ cấp cao, phải kết đan, phải tìm được đạo thuộc về mình.

Kiếp trước tìm kiếm một chữ đạo, hao phí hắn vài thập niên. Lúc còn là phàm nhân, cửa nát nhà tan, sau có tu vi, bắt đầu trả thù từng người, có một khoảng thời gian rất lâu hắn đều cho rằng, đạo của mình là đạo vô tình, là đạo giết chóc, thường thường rơi vào trong tâm ma. Lão khốn kiếp đánh hắn một trận, đưa cho hắn một con thỏ, nói với hắn, thằng nhóc, bây nhìn lại bây coi, thật sự là người vô tình sao?

Đó là một con thỏ bình thường, mềm mềm nhỏ nhỏ, một đôi mắt đen ngơ ngơ ngác ngác trừng to nhìn hắn, ba cánh môi không ngừng động. Mạc Thiên Liêu nhịn không được nở nụ cười, hai ngón tay vươn ra sờ sờ thỏ bé vuốt vuốt lông nó. Lão khốn kiếp một tay bắt lấy con thỏ đi, xoẹt xoẹt hai ba cái đã giết nó ăn.

“……” Mạc Thiên Liêu trừng lão.

“Nhìn con thỏ, cười đến là giống đám đàn bà con gái, còn nói mình là tu đạo vô tình!” Lão khốn kiếp đặt con thỏ trên lửa nướng ăn.

Mạc Thiên Liêu tỉnh ngộ, nâng tay đập lão khốn kiếp một trận.

Rồi sau đó, Mạc Thiên Liêu bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm đạo của hắn, du lịch xuyên suốt đại lục Thái Huyền, rốt cuộc vào một ngày, ngộ ra đạo của hắn.

Đạo của hắn, là đạo luyện khí. Vạn sự vạn vật, có tinh hoa, cũng có cặn bã, nắm lấy tinh hoa, bỏ đi cặn bã, chính là luyện khí. Đạo của mỗi người đều không giống nhau, đạo của luyện khí sư cũng có khả năng phổ độ chúng sinh, đạo của luyện đan sư cũng có thể vơ vét của cải, mà Mạc Thiên Liêu, đạo của hắn chính là luyện khí, thế cho nên dưới đèn thì tối, rất nhiều năm đều không ngộ ra.

Mạc Thiên Liêu trời sinh chính là để luyện khí, luyện tập trận pháp, hắn có thể một ngày một đêm vẽ cùng một trận pháp hơn ngàn lần; dung luyện khoáng thạch, hắn có thể nhìn chằm chằm lò luyện mười ngày nửa tháng cũng không cảm thấy nhàm chán.

Giữ lấy tinh hoa, bỏ đi cặn bã, đó cũng là đạo tu luyện của Mạc Thiên Liêu.

Nhưng, cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng, hắn chỉ là bộc phát suy nghĩ luyện chế thần khí, liền bị mọi người vây giết. Mèo của hắn, nhỏ như vầy, mà vì lưu lại thần hồn cho hắn, mà cưỡng ép xé rách yêu hồn của mình, thừa nhận dày vò đau đớn từng ngày từng đêm suốt ba trăm năm qua. Hắn ích kỷ cỡ nào chứ, nên ngay lúc hắn tỉnh lại liền đi tìm có phàm nhân có linh căn để nhập hồn, mau mau tìm lại mèo nhỏ của hắn.

“Á……” Linh lực trong gân mạch bắt đầu bùng nổ giống như nước sôi, vừa di chuyển vừa bốc lên,  một tia khí đen chạy quanh linh đài. Hỏng, là tâm ma!

Bỗng nhiên, một luồng khí mát rót vào từ đỉnh đầu, xua tan kia luồng khí đen kia, linh lực táo bạo cũng dần dần có xu hướng bình tĩnh lại. Mạc Thiên Liêu mở mắt ra, nhìn thấy tuấn nhan không tì vết, trán đối trán, cách nhau gần như vậy, có thể thấy rõ từng cọng lông mi dài mảnh:“Móng Nhỏ……” Mèo của hắn, tuy rằng chưa ký kết huyết khế với hắn, nhưng xua tan tâm ma, chải chuốt gân mạch một chút cũng không hề thua kém với những linh thú khác, luôn xuất hiện ở những thời điểm mấu chốt nhất.

“Ngốc chết,” Một tay Thanh Đồng đẩy người ra, ghét bỏ bĩu môi,“Tu kim đan còn có thể ra tâm ma.”

Mạc Thiên Liêu sờ sờ mũi, ngẩng đầu nhìn lô luyện khí, thiết Hiên Viên bên trong đã luyện tốt, thế nhưng đã qua hơn mười ngày! Bên trong thân thể, không ngờ tu vi đã đạt tới trúc cơ trung kỳ!

Tu luyện, trừ hấp thu linh khí, còn có tu hành pháp thuật, tôi luyện tâm cảnh, mà muốn luyện thành kim đan, thì ngay tại trúc cơ kỳ không ngừng ngưng luyện hồn phách, tất cả hợp lại, may ra thời điểm kết đan có thể tu thành thần hồn. Muốn cùng lúc tiến hành mấy bước này, tốc độ tích lũy linh lực không được thấp, mới có thể lên cấp.

Nhưng đối với Mạc Thiên Liêu mà nói, pháp thuật đã đạt đỉnh điểm, tâm cảnh không phải cứng cỏi bình thường, về phần hồn phách, sớm đã thần hồn hóa thần kỳ, vì thế, tu luyện của hắn chỉ còn bước hấp thụ linh khí mà thôi.

Nơi này linh khí quá mức nồng đậm, hấp thu một ngày, tương đương với hấp thu một tháng ở bên ngoài, sao lại có thể không mau?

“Cái này không phải, em không ở nơi này, lòng ta không kiên định.” Mạc Thiên Liêu mặt dày muốn kéo mèo nhà mình lại, không ngờ bị đẩy ra.

“Nghiệt đồ, lại dám động tay động chân với sư tôn nữa thì môn quy xử trí.” Thanh Đồng nâng tay đập hắn, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một cái đệm mềm, đặt ở góc tường, biến thành mèo nhỏ leo lên, ngáp một cái. Lại móc ra quả cầu dây thừng lần trước Mạc Thiên Liêu làm ở chỗ Huyền Cơ để mài móng.

Kia đệm mềm là kiếp trước Đoán Thiên dùng để làm ổ mèo, bỏ thêm cả hoa cỏ  trên Thiên Sơn, lấy tơ băng tàm dệt làm vải, cho dù giữa ngày nóng bức, cũng sẽ không có cảm giác nóng, thích hợp để sử dụng nhất ở loại phòng luyện khí này.

Mạc Thiên Liêu thấy y tự chơi tự vui, thì không quản nữa.

Một khối thiết Hiên Viên lớn bằng nắm tay, chỉ có thể luyện chế một giọt thiết, dùng thần hồn dẫn dắt, hội tụ dung dịch thiết đang trôi nổi trên không trung. Lúc trước Mạc Thiên Liêu mua một ngàn cân Hiên Viên thiết, cũng chỉ ngưng tụ được một mảnh dài chừng nửa thước.

Ném đá Thông Minh vào bên trong lò lửa luyện hóa, Mạc Thiên Liêu dùng linh khí bọc lấy bàn tay, hai tay hợp lại, bọc lấy nước thiết đã nửa cô đọng, mười ngón tung bay, nhanh chóng xoa nắn thành một hình dài mảnh. Đá Thông Minh đụng lửa liền chảy, lập tức đưa tới, ngón tay nhúng vào, nhanh chóng khắc họa trận pháp trên mảnh thiết dài, khắc liền mười hai đạo trận pháp, không gian, biến hóa, thông linh, liễm khí, mười hai trận chồng chéo, mỗi một đạo đều có chỗ trùng lên đạo trước đó, không thể họa sai một bút, mà không có văn lộ có thể xem, chỉ toàn bằng ký ức.

Mạc Thiên Liêu vẽ xong, thở ra một hơi, lau cái trán mướt mồ hôi. Linh lực trúc cơ kỳ không đủ, cần vừa họa, vừa hấp thu linh khí quanh thân, mà để mau chóng kết đan, hắn cần phải hấp thụ lại hết lực linh mà bản thân vừa hao, qua lại như thế, rất là hao phí tâm thần.

Nhanh chóng niết mảnh thiết dài đã vẽ xong trận pháp thành hình đao, dùng linh khí bao lấy để qua một bên, cho nó lạnh một chút, lúc này mới cầm lấy đá Lạc Tinh.

Đen tuyền mênh mông, tựa như sao rơi chín tầng mây. Đá Lạc Tinh, có thể luyện chế ra linh khí biến hóa hình thái, có lớn có nhỏ, hoặc mỏng hoặc dày, nhưng giờ phút này Mạc Thiên Liêu lấy đá Lạc Tinh ra, cũng không phải vì luyện chế linh bảo có thể biến hóa, chỉ là bởi vì lúc bản thân luyện chế thần khí Thái Thủy dùng đá Lạc Tinh, mới tạo thành sắc đồi mồi như vậy, vì lừa gạt, à không, để Thí Địa tôn giả vừa lòng, hắn cần phải dùng loại nguyên liệu này.

Cắt xuống một khối lớn bằng bàn tay, ném vào hỏa lực luyện hóa. Mạc Thiên Liêu mệt mỏi nằm vật đất, ánh mắt tan rã nhìn mèo xa xa.

Lúc trước, khi Mạc Tiểu Trảo còn bé phụ hắn luyện khí, thấy hắn luyện một lát đột nhiên ngã xuống, trong mắt vô thần, thoạt nhìn thật không tốt, cho rằng hắn lạc vào đường rẽ gì, sốt ruột vây quanh hắn kêu meo meo, còn biết liếm mặt hắn. Chỉ là nay……

Tiếng vang khi ngã ra đất hấp dẫn mèo nhỏ đang cào cầu dây thừng, quay đầu nhìn hắn một cái, lại quay lại đi, tiếp tục cào cầu thừng.

Mạc Thiên Liêu bi phẫn xoay người, tứ chi mở ra, giống cá chết nằm rạp trên mặt đất.

Mạc Tiểu Trảo nhìn thấy động tác này của hắn, đẩy quả cầu dây thừng qua một bên, ưu nhã thong thả bước lại, đạp lên đầu hắn trèo lên, kéo quả cầu lên lưng hắn, nâng vuốt chụp một chút. Quả cầu nhỏ dọc theo đốt xương sống lăn qua lăn lại, vừa vặn không rớt xuống, mèo đại gia vừa lòng, bắt đầu ở trên lưng tới tới lui lui đẩy cầu chơi, hoàn toàn không để ý tới Mạc Thiên Liêu thoạt nhìn như là mệt chết.

Mạc Thiên Liêu:“……”

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Chúng ta chơi trò giả chết đi, pằng~

Móng Nhỏ: Meo?

Thợ Mộc:[ ngã xuống đất, giả chết ] giống như vầy này, ta nói pằng em liền gục xuống.

Móng Nhỏ: pằng

Thợ Mộc:[ ngã xuống đất ] Ý? Dường như không đúng chỗ nào đó.