Thần Nam cảm thấy trong lòng tràn ngập một nỗi thê lương, hắn có cảm giác muốn được khóc lên thật lớn, hắn cản thấy như chính mình đã đánh mất đi một thứ quý giá nhất. Hắn nghe trong tim mình đang tan nát.
Nhưng chính hắn cũng mờ mịt, mặc dù trong khoảnh khắc đó hắn đã nhận thấy mình như mất đi một thứ gì! Nhưng là thứ gì chính hắn lại không thể nào biết chắc được. Nhìn vào hai điểm màu đỏ trong bóng đen vô tận, hắn thấy chúng vừa quen thuộc lại cũng như xa lạ, thứ cảm giác mâu thuẫn trái ngược này khiến hắn chỉ trực phát cuồng Thần Nam run rẩy dùng hữu thủ phong bế á huyệt của chính mình, hắn sợ chính mình chịu không được sẽ lại phát ra tiếng kêu lớn. Người ở trong màn đen, người đó rốt cuộc là ai ? Tại sao ta lại có cảm giác như vậy, người xa lạ lại rất quen thuộc, người quen thuộc mà xa lạ, vì sao trong lòng ta lại đau đớn như vậy ? Thần Nam muốn phát điên, hắn không muốn khóc, thế nhưng lệ thủy đã thành từng dòng trào ra. Là phụ thân sao? Không có khả năng như vậy! Người có tu vi thông thiên. Ta không tin trên đời này có ai có thể đoạt lấy tánh mạng của người. Ta tin rằng phụ tử ta còn có ngày tương kiến. Là mẫu thân ư? Cũng không thể! Có phụ thân ở bên cạnh người ai có thể làm gì người cơ chứ. Là...Vũ Hinh chăng ? Giống lắm ! Thực là rất giống. Mặc dù khí tức tử vong đã che giấu hết thảy mọi thứ mà ta từng quen thuộc, song ta tựa hồ thực sự cảm thấy giữa ta và nàng có vị tương tự. Nhưng... không thể như thế ! Vũ Hinh sớm đã không còn ở đây, vậy cái xác không hồn này sao có thể lại là nàng được chứ! Vũ Hinh thế nào lại có thể biến thành thi vương tà ác được! Rốt cuộc người đó là ai chứ? ''Vì sao trong chớp mắt người đó từ Thủy Tinh Quan bay ra, ta lại cảm giác mất đi điều gì trân quý nhất. Người đó biến thành thi vương đối với ta thì có nghĩa gì chứ? Ta không có biết kẻ đó, ta nhất định là không biết kẻ đó!" Thần Nam lại lần nữa trong lòng vừa tự hỏi , tự trả lời, lệ thủy trào ra không thể khống chế được, hắn không cách gì khống chế tình cảm bi thương của bản thân mình. Trong bóng tối, hai luồng ánh sáng màu huyết lạnh lùng quét qua tám hướng, trong đại sơn hết thảy đều trong thu lại trong tầm mắt của người đó. Người đó đưa mắt lại gần Thần Nam, dừng trên người chàng một chớp mắt rồi lại di chuyển mục quang. Ánh sáng từ hai điểm huyết hồng hướng đến phía xa xôi hơn. Người đó sinh ra vào hôm nay. Thế gian này, hết thảy mọi thứ ở trong mắt của người đó đều chưa thấy được trọn vẹn sự vi diệu. Mặc dù hiện tại còn rất mê man, nhưng không lâu sau sẽ có một ngày người đó có thể hoàn toàn tự mình ý thức đầy đủ. Trong đại sơn, những chỗ quang mang huyết hồng đảo qua, phi long nằm đất, ác thú rên rỉ, tất cả các sinh vật đều ngã nằm trên mặt đất, run rẩy không ngừng. Đêm đen vô tận cuối cùng cũng tiêu thất, trời đất dần dần có ánh sáng. Người đó lại tiến vào Thủy Tinh Quan. Thủy Tinh Quan cùng với ánh lưu quang kỳ dị từ từ hạ xuống, dừng lại phía trên huyết sắc tế đài cao lớn. Mọi người của Càn Thi Phái đồng loạt hoan hô. Sau đó bốn lão nhân nhảy lên, vừa cẩn thận vừa cung kính nâng Thủy Tinh Quan lên rồi bay xuống khỏi tế đài, những người khác bảo vệ bên cạnh bốn lão nhân. Từng người từ từ hướng phía chân núi rời khỏi. Cho đến tận khi bọn họ đã biến mất khỏi đại sơn, Thần Nam mới giải khai á huyệt của mình. Hắn đánh ra một quyền hướng về phía khối sơn thạch thật lớn phía xa. Một âm thanh như sấm nổ mang theo buồn bực vang lên, khối đá lớn đã bị đánh thành nát vụn, rồi nát bấy biến thành bột. Sau đó, Thần Nam chạy xuống khỏi ngọn núi đang đứng, tiến vào trong đại sơn, phóng khai yết hầu gào lên một tiếng thật lớn. "a a a...." "Tại sao, tại sao?" "Vừa rồi.... Vừa rồi rốt cuộc là ai??" Ta cùng với hắn có lẽ sẽ sớm cùng nhau đao binh giao chiến, ta và hắn thật là người quen sao? Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?" " Mẹ kiếp ! Lão Thiên khốn kiếp, ngươi lại đùa bỡn ta. Ngàn năm qua đi, ngươi để ta sống lại từ trong viễn cổ thần mộ mà ra, sau đó tại Bách Hoa Cốc, tại chốn tử vong tuyệt địa, ngươi trước tiên cho ta hi vọng, rồi sau đó lại làm cho ta thất vọng. Ngươi cứ lần lượt truê cợt ta, lão Thiên khốn kiếp, ta XXX"