Thần Mộ Ii

Thần Mộ Ii - Chương 439: Thâu Thiên





Trong tiếng ầm ầm, ba vầng minh nguyệt quay về hắc ám thế giới, minh nguyệt treo trên không, rải xuống ánh sáng trong vắt khiến tử vong thế giới trong lành hơn.

Không chỉ minh nguyệt mà cả Thái cổ chư thần đều quay lại, trên lục địa giáng hạ mười mấy quang minh thế giới, các cao thủ lại giá lâm.

Ngẩng đầu lên không thấy sao, chỉ thấy minh nguyệt sáng rực, tinh không thủa xưa đã không còn.

Thần Nam ẩn ước cảm ứng thấy hắc ám thế giới tuyệt vọng này không còn là phá diệt thế giới bàn đầu nữa mà đã có thêm vật gì đó, một loại nguyên tố tựa hồ đang dần thay đổi.

Hắn cảm giác có mùi vị của âm mưu.

Tựa hồ có Thiên chi khí tức, đến từ Nguyệt lượng, từ quang minh thế giới phía dưới, từ mọi nơi.

Thâu thiên!

Không hiểu sao trong óc hắn xuất hiện hai chữ này, có ý niệm như thế.

Thái cổ cự hung từng bị phong ấn tại đệ tam giới tất nhiên có những nhân vật như Huyền Hoàng, cả Thần gia lão tổ, đều không phải những người tốt lành.

Thiên địa vang lên tiếng đàn vui tươi tình tang, tình tang.

Thần Nam tìm theo tiếng đàn, phi hành trên không nhìn xuống dưới, có tới mấy chục quang minh thế giới không nối nhau, chứng tỏ có tới ngần ấy đại thế lực.

Nhìn xuống địa phận của chư cường, cảm thụ những biến hóa nhỏ xíu của thiên địa, lúc tiếng đàn gần tắt, hắn tìm ra nơi phát nguyên.


Một quang minh thế giới, trong tiếng đàn liên tục vang vang, trải ra như làn sóng ánh sáng khắp đại lục hắc ám, từ hơn trăm vạn dặm vuông trở thành hơn ngàn vạn dặm.

Tiếng đàn dừng lại cũng là lúc ngưng lan rộng, tốc độ nhanh kinh hồn khiến người ta phải tặc lưỡi, đó là một loại đại thần thông.


Trong tiếng đàn đó, Thần Nam cảm nhận được Thiên chi khí tức.

Không tiến vào vùng âm thanh, hắn cảm giác được khí tức quen thuộc tại tầng không của một quang minh thế giới cạnh đó.

Tội Ác chi thành.

Hắn không ngờ rằng Tội Ác chi thành mà Thần Phong học viện tọa lạc lại bảo tồn được.


Bảo tồn nguyên vẹn, thành thị thân thuộc này không hề tổn hại, cả vô tận đại sơn quanh đó cũng bất biến, giữ nguyên được cả Thập vạn đại sơn.

Nhân khẩu có lẽ không đông, diện tích cũng không lớn, chưa đủ trăm vạn dặm vuông nhưng với số nhân khẩu đó coi như tạm đủ, tất cả chỉ có một tòa thành thị, xung quanh là núi non liên miên bất tuyệt.

Tội Ác chi thành quả nhiên không đơn giản, Thần Nam cảm thán.

Bay vào phiến quang minh thế giới, hắn để lại một tàn ảnh, trực tiếp tiến vào Thần Phong học viện.


Nhìn học viện quen thuộc của các tu giả, hắn sững người.

Rõ ràng cảm ứng được ở đây có khí tức của thiên giai cường giả.

Hào quang lóe sáng, hai nhân ảnh xuất hiện trước mặt, đều chỉ hơn hai mươi tuổi.




Một người thân hình cao ráo, toàn thân phát ra uy lực cực mạnh, ẩn ước có long khí, kẻ còn lại kim quang lấp lánh nhưng cũng phát ra yêu khí hùng hậu.

Thần Nam chằm chằm nhìn hắc phát thanh niên vấn vít long khí, cảm giác được khí tức quen thuộc, tựa hồ từng gặp qua.

“Là ngươi, Thần Nam.” Hắc phát thanh niên thấy hắn, hình như rất kinh hãi, hiển nhiên có biết hắn.

“Ngươi là ai?”

“Từng có duyên gặp mặt một lần, bất quá lúc đó ta không ở trong trạng thái này, có nhớ ra chưa?”

Thần Nam kinh nghi bất định, sau cùng linh quang sáng lên: “Ngươi là… Cốt Long, không, Cốt Long quay lại nguyên bản?”

Yêu tổ Cốt Long từng bị khốn trong Huyết hải ở Tiểu lục đạo, lúc Thần Nam đi tìm Thời Không bảo tàng có gặp qua.


Nhưng lần này Cốt Long đã ngộ được chân ngã, trở về Thiên Long bản nguyên chân chính.

“Thân phận thật của ngươi là gì?”

“Có nghe qua Thiên Long hoàng không?” Cốt Long khẽ mỉm cười.

“Ngươi là Thiên Long hoàng? Không thể nào.” Thần Nam suýt nữa gào lên: “Thiên Long hoàng là nhi tử của ta.”


“Ta là bào đệ của Thiên Long hoàng.” Lai lịch này khiến người khác phải kinh ngạc.


Tựa hồ nhìn ra vẻ kinh hãi của Thần Nam.


Cốt Long thở dài: “Những chuyện cũ đã theo gió bay xa, ta chỉ nhớ được mỗi cái tên đó, sống lại rồi ta không nhớ được gì.”

Dù vậy, Thần Nam cũng trọng thị y, dù gì cũng là một trong những lão bất tử từ xa xưa nhất, tựa hồ đã kinh qua hai lần đại phá diệt, tuy là một cá thể hoàn toàn mới nhưng thần thông chắc không tiêu tan đi bao nhiêu.

Hoàng phát thanh niên sáng rực kim quang cạnh đó càng khiến hắn kinh hãi, là bạn cũ của long vương, sau này chuyển thế tu hành thành yêu, tề danh với Cốt Long, chỉ có một vị đại nhân của yêu tộc – Hoàng Nghĩ.

“Không cần nhắc lại chuyện xưa, từ giờ chúng ta là Cốt Long và Hoàng Nghĩ.”

Thần Nam gật đầu nhìn hai đại yêu quái, những kẻ đã thông được chân ngã, tuyệt đối thuộc hàng “quái vật.”

“Ngươi đi trước, sau này chúng ta sẽ tìm ngươi.” Hai yêu thánh nói xong liền biến mất.

Thần Nam vào Thần Phong học viện, nhớ lại những năm tháng thanh niên khiến hắn cảm khái vô hạn, tất cả hiện ra trước mắt, những ngông cuồng tuổi trẻ như mới xảy ra hôm qua.

“Ngẫu mễ đầu phát.”

“Thần Phong học viện.”

Long Bảo Bảo và Tiểu Thần Hi từ nội thiên địa đi ra đều kinh hãi há hốc mồm, cả hai đều rất có cảm tình với nơi này, từng ở lại một thời gian dài.


Long Bảo Bảo mang theo Tiểu Thần Hi, vù một tiếng, mất bóng trong vùng sâu học viện.

“Oa… là xú tiểu tử ngươi.” Thần Nam đi dạo trong học viện, cảnh sắc như xưa, một lão giả tóc bạc phơ bước qua, đột nhiên dừng bước, kêu ầm lên rồi cốc hắn một cái nên thân.

Hắn đương nhiên tránh được nhưng lúc đó đang ngây người, vừa tỉnh lại liền gọi to: “Đông Phương tử lão đầu!” Nhớ lúc xưa hắn đùa giỡn Đông Phương Phượng Hoàng bị tử lão đầu này dần cho một trận, hiện giờ lão đã già đi nhiều.

Cùng lúc, cách đó không xa có mấy người tiến tới, đều hô lên thất thanh.

“Tiểu tử này là Thần Nam?” Phó viện trưởng gian trá của Thần Phong học viện cũng đã già, tuế nguyệt không bỏ qua cho ai.


“Tử lão đầu, là ta.”

Hai trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi không dám tin vào mắt, kêu lên kinh ngạc: “Thật sự là… Thần Nam.”

Thần Nam cũng nhận ra họ, là hai vị năm xưa ở Thần Phong học viện: Khải Văn và Lãnh Phong.

Tuế nguyệt như đao, đã lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa trên mình họ, gặp lại cố nhân khiến Thần Nam vô cùng cảm khái, ẩn ước hắn đại ngộ, lại có cả cảm giác thất lạc.


Có lẽ là một tâm nguyện, sớm muộn gì hắn cũng bước lên Thông thiên chi lộ, trùng phùng lần này coi như triệt để dứt khoát với quá khứ, một khi hắn lên đường, ắt vĩnh viễn không còn tương kiến.

Tu vi mấy người này không cao lắm, tựa hồ đã qua mấy trăm năm, họ chỉ đạt tiên nhân sơ cấp, miễn cưỡng chống nổi tuế nguyệt xâm thực.

“Xú tiểu tử!”

“Tử lão đầu!”



Những lời quen thuộc khiến tâm tư Thần Nam phức tạp.

“Tối nay chúng ta sẽ uống thoải mái, trò chuyện sướng khoái.”



Ngoài xa các học sinh Thần Phong học viện hiếu kỳ nhìn họ.

Từ biệt phó viện trưởng, Đông Phương lão đầu, Lãnh Phong và Khải Văn, Thần Nam rảo bước học học viện, tiến vào long trường, đến bên hồ, vào trong lâm viên…

Sau cùng Thần Nam thấy một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, Đông Phương Phượng Hoàng ôm một tiểu nữ hài đang đi dạo ngoài xa.

Tuyệt sắc mĩ nữ ngày xưa… là đây? Hài tử là con nàng? Mấy trăm năm đã qua, tất cả đều có thể xảy ra.


Đến một góc đường, hai thân ảnh tan biến.

Thoáng qua một tia thất lạc trong lòng, nhưng Thần Nam thật sự hiểu được chữ “chân thật” của phàm nhân.

Trong lúc này, tâm cảnh của hắn tăng cao, tu vi… cũng tinh tiến không ít.

Tựa như có cảm ứng, từ góc đường bùng lên khí tức hùng hồn, thân ảnh nhỏ bé bay lại, kêu lớn: “Thần Nam ca ca… thật là ca ca sao?”
s


Tiểu Phượng Hoàng, quả nhiên là Tiểu Bất Điểm.

Cuối cùng Phượng Hoàng thiên nữ cũng phân hóa thành hai người.


“Là ngươi?” Đông Phương Phượng Hoàng cũng quay lại, thấy hắn liền tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vù.”

Một đạo kim quang bay tới, Long Bảo Bảo mang Tiểu Thần Hi xuất hiện.

“Tiểu long ca ca, Thần Hi!” Tiểu Bất Điểm cao hứng kêu lên, mắt đẫm lệ, vừa nhảy vừa kêu.

Ai cũng tỏ vẻ kích động…

Tối về Thần Nam và mọi cố nhân ăn uống vui vẻ, kể lại những chuyện đã qua, ai nấy đều vô vàn cảm khái, đều say khướt.


Sau cùng mĩ nữ Đông Phương Phượng Hoàng cũng say, dụng lực đá Thần Nam đang bất tỉnh, vừa khóc vừa cười đi ra.

Ai nấy đều được dìu đi, lúc Thần Nam mở bừng mắt, tâm tình vô cùng phức tạp, thậm chí hơi thương cảm, ẩn ước phát giác mình không thể ngăn được “một bước” tiếp theo này.


Hắn không biết cất bước rồi liệu còn tương kiến với họ nữa không.

Quang minh thế giới cũng có đêm.

Soạt soạt.

Hai thân ảnh xuất hiện trong màn đêm vào phòng Thần Nam, là Cốt Long và Hoàng Nghĩ.


Họ thấy hắn tướng trang nghiêm, tựa hồ phát ra khí tức khiến họ không nhận ra.

“Ồ, tu luyện tâm cảnh…”

“Tựa hồ tăng tiến hẳn so với lúc gặp nhau ban ngày.”

Đột nhiên Cốt Long kêu lên kinh hãi: “Một trong những người thật sự thắng, kẻ thâu thiên chân chính.”

“Thâu thiên.” Hoàng Nghĩ cũng kêu lên kinh hãi.

Cùng lúc hắn mở bừng hai mắt, phát ra thần quang sáng lóa: “Ta phải đi lên Thông thiên chi lộ nhưng sợ không cắt đứt được phàm trần thất tình, rồi lại giết chóc ngập đất.”

Thoáng chốc thân ảnh bọn Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần lóe lên trong ánh mắt tử tịch của hắn.