Luân hồi môn thật ra có tác dụng gì? Các thiên giai cao thủ đều muốn biết, họ từ các đại lục trong đệ tam giới đến trung ương cổ đại lục, đủ thấy nó có ích lợi lớn với các thiên giai cao thủ.
Thần Nam không biết được bí ẩn trong đó, đành yên lặng đứng nhìn mọi việc phát sinh.
Tiểu Không Không đã chạy đến cạnh hắn, ba thiên giai cao thủ bị nó thu phục nhăn nhó, họ không cam tâm làm tiểu đệ của tiểu quỷ.
Mọi thiên giai cao thủ đều xôn xao, nhìn Luân hồi môn trên không chằm chằm, mắt ánh lên tia cuồng nhiệt như có một tuyệt đại mĩ nữ tình nhân đứng đó.
Ma Chủ đứng trên không quát vang: “Ta biết nhiều người đã bị khốn tại đệ tam giới vô tận tuế nguyệt, hiện tại Luân hồi môn trong truyền thuyết đã bị ta dung nhập vào thiên bảo Thái cực đồ, đó là hi vọng cho các ngươi thoát khỏi đây, nếu muốn rời khỏi lao ngục này, mong các ngươi giúp ta triệt để hoàn nguyên Luân hồi môn.”
Các thiên giai cao thủ sôi lên, nhao nhao gào hét, thần tình kích động, hưng phấn… phức tạp vô cùng.
Thần Nam nghe tiếng hét của họ là biết được tác dụng của Luân hồi môn.
Cánh cửa này, theo truyền thuyết, được sinh ra cùng thiên địa, là vật thần bí nhất thế gian, không ở trong Lục đạo nhưng lại nối liền tất cả.
Bằng không, muốn đến các nơi trong lục giới cực kỳ khó khăn, có Luân hồi môn, lục giới coi như không còn gì ngăn trở, nó như một lối tắt của thiên nhiên.
Nhưng từ xa xưa, không hiểu sao nó lại vỡ nát, lục giới liền bị chia cắt, cô lập.
Sau khi nó không còn, có những giới nối với nhau khá dễ dàng nhưng có giới gần như không thể nối được.
Hiện tại, Ma Chủ lập lại Luân hồi môn, đương nhiên khiến các thiên giai cao thủ chấn kinh, ai nấy vô cùng hưng phấn.
Họ sẽ thoát khỏi thiên nhiên lao ngục đệ tam giới, quay lại thế giới tươi đẹp quang minh.
Đương nhiên từ tiếng hô hưng phấn của họ, có thể thấy Luân hồi môn không chỉ có công năng quán thông lục giới mà vô cùng thần bí mạc trắc.
“Luân hồi môn là tái sinh chi môn của những chiến hồn mạnh nhất thiên địa, theo truyền thuyết nó có thể thức tỉnh những linh hồn đã chết, chỉ cần chưa hoàn toàn tan biến khỏi lục giới.
Nó sẽ khiến linh thức tàn phá của những chí tôn chiến hồn dần tụ lại, đưa họ quay về.”
Một thiên giai cao thủ lẩm bẩm, vọng vào tai Thần Nam cực rõ khiến hắn cả kinh.
“Luân hồi môn thần bí mạc trắc, không ở trong Lục đạo nhưng lại nối liền tất cả, tên điên Ma Chủ này định sửa chữa nó thế nào?” Giọng nói phi thường kích động nhưng mang theo nghi vấn.
“Khống chế Luân hồi môn coi như nắm được đại môn của lục giới.”
“Hừ, các ngươi biết gì.
Luân hồi môn còn nhiều bí ẩn, được coi là thông thiên chi môn, dẫn tới nơi Thiên ở.”
Lại một tin tức kinh hoàng khiến lòng Thần Nam nổi sóng.
Luân hồi môn quả thật thần dị, khó lòng mà yên tĩnh nổi, nhờ các cao thủ nghị luận mà hắn biết được nhiều bí ẩn.
“Hắc hắc, Ma Chủ tu sửa Luân hồi môn là tâm nguyện lớn nhất, chắc các ngươi đều đoán ra.
Tương truyền, Luân hồi môn kỳ quỷ mạc trắc vô cùng, nhiều khả năng Ma Chủ dùng nó dẫn Thái cổ chư thần đang lạc đường trong nghịch loạn thời không.”
Lại một tin tức thuộc hàng thạch phá thiên kinh.
Thần Nam liên tục xoay chuyển tâm tư, hắn biết bí mật của Luân hồi môn không chỉ có vậy.
Ma Chủ đứng trên không quát vang: “Muốn quay về lục giới, hiện tại cần mọi người đồng tâm hợp lực, đem linh lực tối đa nhập vào Luân hồi môn giúp nó hoàn toàn hồi phục.
Chuyện này không phải việc một hai Thái cổ cao thủ làm nổi, hơn trăm vị có khi còn thành công, phóng mắt khắp lục giới, chỉ có đệ tam giới như lao lung này mới có được trợ lực lớn như vậy.
Giờ là lúc mọi người cùng hợp lực.”
Ai cũng biết, Luân hồi môn sinh cùng thiên địa, không hiểu vì nguyên nhân gì mà năm xưa lại vỡ tan, muốn nó khôi phục nguyên dạng, chắc phải hút rất nhiều linh lực, cao thủ tại đệ tam giới tuy đông nhưng không ai khẳng định sẽ bổ sung được như cầu của nó.
Ma Chủ quét mắt nhìn mọi người, khóe môi loáng qua tia cười lạnh: “Ta biết có người đã đoán ra vì sao ta cọn đệ tam giới để khôi phục Luân hồi môn.
Lượng linh lực nó cần không thể tưởng tượng được, một khi nó vẫn chuyển sẽ bất kể nơi nào, cứ rút sức mạnh cho đến lúc đủ dùng.
Nếu thực hiện ở Nhân gian sẽ dẫn tới đại loạn, mọi sinh linh sẽ là đối tượng bị đoạt nguyên khí, nhiều nơi sẽ hóa thành sa mạc, hóa thành tử vực.
Nhưng đệ tam giới lại khác, ta biết các thiên giai cao thủ dù phụng hiến hơn nửa nguyên khí cũng không có gì nguy hại.
Hơn nữa ở đây là lao lung, không có cây cối nên không tạo thành hủy diệt.”
Các cao thủ đều cảnh giác với lời Ma Chủ nói.
Không phân biệt mà rút linh lực? Chắc là Luân hồi môn sẽ chủ động lấy nguyên khí, chứ không đơn thuần dựa vào mọi người “bố thí”.
Ai nấy đều thấy không ổn, có người vốn tâm hoài phả trắc, không muốn ra sức mà được hưởng thành quả.
“Ầm.”
Không cho ai kịp cả nghĩ, Luân hồi môn trên không rung động rồi điên cuồng quay tít, tạo thành một vùng xoáy khổng lổ, bát phương nguyên khí ngưng tụ lại.
Linh khí ở đệ tam giới rất ít, trong khi sức mạnh trong thân thể các thiên giai cao thủ lại mạnh hơn tưởng tượng, thoáng chốc cảnh cửa đã cảm ứng được nguyên khí của họ.
Có người tự phong ấn sức mạnh, che đi sinh mệnh nguyên khí cực mạnh nhưng Luân hồi môn là tồn tại siêu nhiên sinh cùng thiên địa, họ có phong ấn cũng vô hiệu.
Luân hồi môn vẫn hút lấy.
Hơn trăm người đồng thời kinh hô, sinh mệnh nguyên khí hùng hồn bị hút về vùng xoáy như dòng nước.
Cùng lúc, Luân hồi môn hóa thành vùng xoáy lấy vùng kết giới làm trung tâm, quay tít thật nhanh đoạn nhanh chóng trải ra xa.
Trung ương cổ đại lục tức thời dấy lên cơn bão năng lượng, dù thế giới này ít nguyên khí nhưng không gian quá lớn.
Góp ít thành nhiều, trung ương cổ đại lục rung lên, mọi sức mạnh, sinh mệnh của thế giới này đều nhanh chóng tụ về.
Ngay cả các cổ ma và hung thần bị phong ấn tại các nơi cũng phải cống hiến, cả vùng phong ấn và những người bị phong ấn đều trở thành đối tượng bị cướp đoạt.
Tất cả đều bị quét sạch.
Dần dần, cơn cuồng bạo lan sang các đai lục khác, vô tận nguyên khí tràn ra khiến đệ tam giới rung động.
Tất cả vượt ngoài tưởng tượng, dự liệu của mọi người.
Tại nơi là lao lung từ Thái cổ đến nay, phàm là sinh mệnh thể đều điên cuồng tràn ra năng lượng, mọi thiên giai cao thủ hoảng sợ, sức mạnh mất đi quá lớn, e có người sẽ vong mạng vì sinh mệnh nguyên khí khô kiệt.
Một trường tai nạn đáng sợ.
Năng lượng mà Luân hồi môn cần vượt xa tưởng tượng.
Nếu ở Nhân gian chắc bị hủy mất quá nửa, vô tận thực vật đã bị hóa thành bột, ngàn vạn bách tính cũng thành túi da đựng xương.
Đệ tam giới lại là một nhà lao chết chóc, giờ Luân hồi môn điên cuồng tràn ra, cơ hồ toàn bộ thiên địa tinh khí bị hút sạch.
Các thiên giai cao thủ càng khổ ải, ai cũng mắng Ma Chủ là đồ điên, đây đâu phải cứu họ mà là đang hủy diệt, không ít cao thủ kiệt lực, không chịu nổi nữa.
“Bình.”
Sau cùng thiên giai cao thủ cũng cạn kiệt, linh hồn hóa thành bụi, toàn thân tan nát, sức mạnh bị rút hết.
“Ầm.”
Lại một thiên giai cao thủ gục ngã, nhất thân linh lực bị Luân hồi môn hút hết.
“Dừng lại.”
“Ngừng tay.”
…
Đến giờ, các cao thủ đều hoảng sợ, nếu Ma Chủ không dừng tay, e không ai còn mạng.
Luân hồi môn quá khủng khiếp.
Không ai thoát khỏi tai nạn, Thần Nam cũng chật vật chống cự, còn may thể nội hắn có Thần ma đồ, đưa Tiểu Không Không vào trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, bằng không tiểu quỷ cũng không chống nổi.
Điểm điểm sinh mệnh nguyên khí liên tục từ Thần ma đồ trong đó tuôn ra bổ sung cho năng lượng mất đi.
Một rồi hai thời thần… mãi một ngày sau, hơn mười thiên giai cao thủ vĩnh viễn hóa thành cát bụi, các cao thủ cũng không chống nổi.
Nhưng cũng may, cơn bão hút mọi năng lượng cuối cùng cũng dừng lại.
Quả là một cơn cuồng bạo quét qua đệ tam giới, không biết Luân hồi môn đã lấy mất bao nhiêu năng lượng.
Các thiên giai cao thủ gần như không đứng vững nổi.
Ma Chủ cũng không ngoại lệ, ma thể cao lớn hơi run lên.
Trong một ngày, đệ tam giới đã xảy ra kịch biến.
Nhiều nơi phong ấn không còn kiên cố nữa, những nhân vật trong truyền thuyết bị phong ấn vĩnh viễn tại đây từ quá khứ rất xa, có thể sẽ lục tục xuất thế.
Luân hồi môn định tại không trung, hào quang hình như nội liễm hết, tô thêm vẻ chân thật.
Ma Chủ mệt mỏi đứng trên không, lớn tiếng: “Luân hồi đã định, nhưng không biết có phải luân hồi năm xưa không, có ai nguyện ý trở về Nhân gian không?”
Các thiên giai cao thủ nhìn nhau, không ai động đậy, tiến lên làm vật thí nghiệm.
“Không ai nguyện ý thì ta tự mình vậy.” Ma Chủ phi thân vào Luân hồi môn.
Luân hồi môn cao trăm trượng, bên trong tối om, thân thể hùng vĩ của Ma Chủ tiến vào, hoàn toàn lặng ngắt như bùn đất chìm vào lòng biển.
Trầm tịch đến chết chóc.
Ai nấy lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng liền mười mấy ngày mà không kết quả, Ma Chủ hình như vĩnh viễn biến mất.
s
“Gào…”
Từ các cổ đại lục xa xôi, đột nhiên truyền những tiếng gầm, các nơi bị phong ấn rung động, nhiều nhân vật đáng sợ xung kích, thậm chí có kẻ xông ra.
Tiếng chiến đấu vang lên, hình như có người đang giao thủ.
Đệ tam giới dần đại loạn.
Những kẻ bị phong ấn đều là siêu cấp cường giả từ Thái cổ thời kì, tuy không mạnh như Huyền Hoàng nhưng thực lực tuyệt không thấp.
Bên dưới Luân hồi môn, trong số các thiên giai cao thủ có người hành động, quát vang: “Ta không muốn ở mãi trong đệ tam giới, các hung nhân thay nhau xuất thế, ta về Nhân gian giới trước.”
Y lao vào Luân hồi môn, nhưng không hề vô thanh vô tức như Ma Chủ mà vừa tiến vào, Luân hồi môn phát sinh tiếng nổ, người đó nổ tung, linh thức tịch diệt, sức mạnh bị hút sạch.
“Gào…” Tiếng gầm đáng sợ vang lên, một lão thi da bọc xương cao trăm trượng đột ngột xuất hiện, từ xa rảo bước tiến tới, định hút tinh huyết của các thiên giai cao thủ nên cùng giao thủ với họ.
“Gào…”
Một con ma lang khổng lồ cao mấy trăm trượng, dài cả ngàn trượng chạy tới, mắt lóe hung quang.
“Binh.”
Một độc nhãn cự nhân cao ngàn trượng nặng nề bước tới, mặt đất rung lên…
…
Những hung vật bị phong ấn từ Thái cổ thời kỳ lục tục xuất thế.
Hiển nhiên, họ mất quá nhiều nguyên khí, muốn diệt hết các thiên giai cao thủ để bổ sung nhu cầu.
Còn nhiều nhân vật tà dị tiến tới.
Hỗn chiến bùng nổ.
Đó đều là Thái cổ hung thần, mạnh đến đáng sợ, không thiên giai cao thủ nào muốn đối địch với họ, nhiều người muốn tiến vào Luân hồi môn để rời khỏi đệ tam giới.
Nhưng liên tiếp ba người tan nát trong Luân hồi môn, phảng phất đó là một cấm khu.
Tận người thứ tư mới thành công khiến ai nấy thấy hi vọng.
Nhưng họ đều do dự, tỉ suất sống sót quá thấp, dù không nổ tung nhưng người sống sót đó liệu có đến cac giới khác thuận lợi chăng.
Thần Nam không vội vàng rời khỏi đệ tam giới, hắn muốn ở lại xem các Thái cổ hung thần phá ấn ra tranh phong nhưng Luân hồi môn còn hấp dẫn hơn.
Sau cùng hắn bay về phía Luân hồi môn, định tìm hiểu tất cả.
Lúc tiến vào, vô tận hắc ám bao kín, dù có thiên nhãn đại thần thông cũng không nhìn rõ được, hắn loáng thoáng thấy một không gian thông đạo thần bí, định xông tới nhưng không được, sức mạnh thần bí trong Luân hồi môn chủ đạo tất cả.
Hắn bất giác thuận theo, bị đại lực đẩy về vùng xoáy năng lượng.
Hắc ám vô tận gần như trở thành vĩnh hằng, thời gian phảng phất dừng lại khiến Thần Nam không cảm thấy thời gian chảy đi mà bị giữ cứng lại.
Đến khí một đạo hào quang sáng chói, không khí trong lành ập vào mũi, toàn thân hắn sa vực thủy vực sâu thẳm.
Thinh không xanh biếc như lam bảo thạch che trên đỉnh đầu.
Linh khí tràn lan, dày đặc hơn đệ tam giới nhiều.