Thần Mộ Ii

Thần Mộ Ii - Chương 391: Kẻ Sách Động Tai Họa





Thần bí thanh niên và Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc bàn chuyện lục đạo, xứng danh nghịch thiên địa thần thông, họ tính ra được các khả năng của tương lai, năng lực này quả thật thần quỷ khó đoán.


Nhưng dẫu họ pháp lực thông thiên cũng không đoán ra được hết, chỉ tìm được một nửa cục diện.

Thế gian phong phú, không thể như dự liệu của con người, đi một bước lầm là thua cả ván, cả hai rất hiểu đạo lý này, bằng không Sở Tương Ngọc không nói rằng: “Khó, khó, khó lắm.”

Một bước lỡ lầm, vạn kiếp bất phục, huống hồ mưu đồ của họ kéo theo ức vạn sinh linh vào trong, nếu thất bại ắt sẽ trời long đất lở, thế giới tan tành, ức vạn sinh linh sẽ mất mạng.

Nhìn vào vùng hỗn độn mà Sở Tương Ngọc chỉ vào, Thần bí thanh niên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Giết y tất phải trả giá rất đắt.”

Sắc mặt Sở Tương Ngọc dần dấy lên sát khí, thần sắc lạnh băng, phát ra sát ý vô tận: “Ta muốn diệt y từ lâu rồi, y tự cho mình siêu thoát Lục đạo, thiên hạ vô địch, nhưng không ai muốn chạm vào y.


Tương lai y nhất định sẽ thành mối đại họa, chúng ta muốn lập quy tắc mới nhưng y quá thủ cựu, sớm muộn gì cũng thành tử địch một sống một chết với chúng ta! Đã vậy, chi bằng sớm giải quyết một chút, đỡ cho tương lai phải vất vả mà đại họa cũng tăng lên.”

Thần bí nhân quả quyết: “Đương nhiên phải giết hắn, tuyệt không thể để đại hoạn kéo đến tương lai.


Bất quá, hiện tại phải thương lượng đối sách, bằng không đi bao nhiêu người sẽ mất mạng bấy nhiêu.”

Sở Tương Ngọc tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi không nắm chắc giết được hắn?” Thần bí thanh niên mỉm cười, lộ ra hàm rằng trắng bóng, hai mắt lấp lành hữu thần, nụ cười vô cùng xán lạn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt ẩn ước một tia cô tịch.

Trong khoảnh khắc, thân thể y cũng trở nên mơ hồ như khuôn mặt khiến người ta không nhìn rõ, không thể nắm rõ hình ảnh, y như một luồng khói mỏng, tan vào Thần Ma lăng viên, không để lại dấu vết.

Đoạn, y lại theo gió mà tới, chầm chậm hiển lộ thân ảnh, xuất hiện tại vùng hư không cũ, tất cả đều liền lạc, không ai nắm được vừa rồi y đi đâu và từ đâu quay lại.

Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc động dung, đưa tay ra về phía thần bí nhân, nhẹ nhàng ấn tới, quả nhiên… đã xuyên qua! Thần bí nhân phảng phất như không khí, không tạo thành trở lực, hình như không có hình thể.

“Chuyện này là…” Sở Tương Ngọc vô cùng kinh hãi.

Thần Nam cũng biến sắc, thật ra là gì? Lẽ nào thần bí nhân không có thân thể, chỉ là hồn ảnh? Quả thật khó tin.

Nên biết trước lúc quay về vạn năm trước, Thần Nam tận mắt thấy cái thế thần uy từ bàn tay khủng khiếp của y, hơn nữa cách đấy ít lây y đã dùng tuyệt thế đại thần thông diệt gọn đệ nhị hóa thân của Thanh Thiên.


Người này thật sự quá mạnh.

“Lẽ nào ngươi chỉ là tàn hồn?” Sở Tương Ngọc cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Nếu thế, ngươi mà triệt để khôi phục, coi như nắm được thiên địa trong tay, còn gì không thực hiện được.”

Thần bí thanh niên mỉm cười: “Ngươi đánh giá ta quá cao, tuy không còn thân thể, chỉ là hồn ảnh nhưng ta vẫn còn một nửa sợi linh căn trong đó! Cái gì quan trọng nhất? Là linh thức.


Tu vi đến cảnh giới của chúng ta, chỉ cần còn tàn linh là vẫn mạnh mẽ như thế.” Hai tay y nắm lại thành quyền, khẽ chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại va nhau choang choảng.

Hư thực cách nhau quá mong manh.



Sở Tương Ngọc hơi động dung: “Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi quả vô cùng đáng sợ.”

“Cũng thế mà thôi.” Thần bí nhân cười bình thản.

Sở Tương Ngọc nói: “Tuy chúng ta chưa khôi phục được cảnh giới cao nhất nhưng ta, ngươi, cộng thêm Hắc Khởi chắc sẽ diệt được hắn.”

Nói đến Hắc Khởi, Sở Tương Ngọc hậm hực nhìn Thần Nam lại nhìn Thần bí thanh niên với vẻ căm hận: “Lão nhị bị bức phải vào đệ lục giới, muốn về chắc phải phí không ít công phu.”

Thần bí nhân lắc đầu: “Không nên mạo hiểm, muốn một lần diệt gọn hắn, quyết không thể đem thân đi liều được.”

“Làm cách nào đây? Lẽ nào đợi đến tương lai rồi cùng giải quyết?”

“Để hắn bị người có nhân quả với hắn đánh trọng thương, sau đó mới giải quyết sẽ bớt nhiều công sức.”

Sở Tương Ngọc nghi hoặc nhìn thanh niên.

“Hơn vạn năm trước, hắn từng xuất thủ đối phó với một Thiên Long tiềm lực vô hạn, Thiên Ma đến ngăn và bị phân chia phong ấn khắp Tam giới, Phượng Hoàng thiên nữ đến cứu viện, cũng bị đánh đến mức Niết bàn lại.” Thần Nam chấn động trong lòng, nghĩ ngay đến Long Bảo Bảo – thần côn Đại đức đại uy Thiên Long năm xưa.

Hiện tại Thần bí nhân nói về tiểu long, Hắc Thủ vì muốn đối phó đại hoạn, suýt nữa diệt mất những khoáng thế cường giả như Long Bảo Bảo, Phượng Hoàng thiên nữ, Thiên Ma.

Đối với kẻ chủ mưu, Thần Nam từng đưa ra nhiều suy đoán nhưng rốt cuộc không thể lần ra thân phận, căn bản không hiểu gì về lai lịch chân chính.



Giờ hai đại cao thủ muốn nhắm vào Hắc Thủ khiến hắn kinh ngạc vô cùng.

Hắn không nén được, chen vào hỏi: “Kẻ đó là ai?”

Sở Tương Ngọc hung hãn nhìn hắn, hận không thể lập tức diệt ngay, dù gì Thần Nam cũng từng diệt mất mấy huynh đệ của y.

Thần bí thanh niên thấy Sở Tương Ngọc định động thủ bèn ngăn lại: “Có những người bị chú định chịu mạng đào thải, nếu ngươi còn nhớ đến thân tình, tương lai không hẳn hết cơ hội để họ trùng hiện, hiện tại không nên xung động.”

“Tùng Tán Đức Bố hả? Y bị đào thải không phải quá lãng phí sao?” Sở Tương Ngọc gầm lên giận dữ.

“Tùng Tán Đức Bố quả thật rất mạnh…” Thần bí thanh niên mỉm cười: “Xem này.” Y đưa ngón tay lên, Thần ma đồ xuất hiện, trải ra trước mắt Sở Tương Ngọc.


Chỉ thấy trong một vùng sa mạc mênh mông, một đóa hoa khổng lồ đang bao phủ Thái cổ quân vương Tùng Tán Đức Bố, Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy qua gốc cây.

“Hừ.” Sở Tương Ngọc hừ nặng nề.

Thần bí nhân quay lại nói với Thần Nam: “Lần này phải dựa vào ngươi! Chúng ta không thể ra tay bởi không cách nào diệt được hắn, thậm chí khó lòng khiến hắn bị thương.”

“Kẻ đó là ai? Vì sao ta lại đủ năng lực khiến hắn thương tổn?” Thần Nam cực kỳ bình tĩnh.

“Hắn là kẻ sách động âm mưu được các thiên giai cao thủ lưu truyền, tại mỗi thời khắc lịch sử trọng đại lại ra tay cải biến kết cục.”

Thần Nam kinh hãi, hắn từng được Tứ tổ, Ngũ tổ cho biết về Hắc Thủ, mười lăm năm trước Hắc Thủ từng trừng trị hắn qua loa, không cho hắn thành người cứu thế mà suýt nữa thành thiên cổ hung cuồng ác nhân.


“Hắc Thủ? Ta làm hắn bị thương được ư?” Thần Nam tuy đã tiến lên thiên giai lĩnh vực, nhưng Thần bí nhân còn không thể diệt nổi mà mình làm được, không phải trêu người quá đỗi sao.

“Không sai, vì những người bên cạnh ngươi đều có nhân quả với hắn, hơn nữa ta không bảo ngươi giết hắn ở hiện tại mà nên quay về quá khứ đánh hắn trọng thương! Về quá khứ, lựa thời điểm hắn hư nhược nhất, khiến vết thương nặng thêm, cải biến chút xíu vận mệnh của hắn.”

Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, về quá khứ mà không thay đổi được gì ắt phai trả giá bằng sinh mệnh.

“Ngươi không cần lo, ta có hại hết người trên đời này cũng sẽ không đời nào hại ngươi.” Thần bí nhân tỏ ra chân thành.

Sở Tương Ngọc lạnh lùng nói: “Hắn không thể thương tổn ngươi mảy may.” Thần bí nhân đáp: “Hắn là một mối đại họa, để diệt hắn, ta đã chuẩn bị nhiều năm.” Y phất tay, Lục đạo Luân hồi môn xuất hiện, một cánh cửa đen ngòm nhanh chóng phóng đại vô tận, che kín cả thiên địa.


Trong đó là một vùng Huyết hải, sóng dâng ngút trời, xương trắng chìm nổi, oan hồn giãy giụa, tất cả tạo thành một thế giới thê thảm.


Đương nhiên đó là Huyết hải trong Tiểu lục đạo.

“Trong Huyết hải này oan hồn vô vố, trăm vạn sinh hồn đều bị hắn diệt, có mối nhân quả lớn với hắn.


Hiện tại ngươi nắm được trong tay toàn bộ sinh hồn, cộng thêm Đại đức đại uy Thiên Long, Phượng Hoàng thiên nữ, tiến cập được với Thái cổ, đi đánh trọng thương Hắc Thủ, chắc chắn trăm vạn sinh hồn sẽ chết thay cho các ngươi.”

“Trăm vạn sinh hồn sẽ tiêu tan?” Thần Nam hỏi.

“Không sai, triệt để không còn.


Nhưng đó là họ tự lựa chọn, ngươi không cần day dứt.”

“Hắc Thủ” thần bí cuối cùng cũng lộ ra, Thần Nam đã biết đại cừu nhân của Long Bảo Bảo là thần thánh phương nào.

Thần bí nhân nói: “Đại đức đại uy Thiên Long trông có vẻ thích gây loạn nhưng kì thực rất mưu trí.


Nó sáng lập Quang Minh giáo hội, ngấm ngầm trừ đi vạn hiểm, để giáo hội thành tinh thần tín ngưỡng của đại bộ phần người Tây phương tại Nhân gian giới.


Nếu ta đoán không sai, năm xưa nó muốn thí nghiệm gì đó, nhưng Hắc Thủ thấy chúng sinh tín phụng Quang Minh thần liền cho rằng nó khiêu chiến với bậc chúa tể vô hình bèn xuất thủ tiêu diệt.


Hiện tại, có Đại đức đại uy Thiên Long, cả Phượng Hoàng thiên nữ nữa, ta và Sở huynh sẽ nghĩ cách để họ khôi phục tu vi năm xưa.


Ba người các người cùng trăm vạn sinh hồn, nhất định sẽ khiến Hắc Thủ trọng thương.”
s


Quay về quá khứ phải thay đổi gì đó tất phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng người có nhân quả sẽ giảm hậu quả xuống mức thấp nhất, hình như trong đó ẩn chứa sức mạnh chưa ai biết, gói hai chữ “nhân” và “quả” trong tấm màn thần bí.

“Ngẫu mễ đầu phát, Đại thần côn ngươi là ai?” Long Bảo Bảo bất ngờ bị lôi đến Thần Ma lăng viên, nó trợn tròn mắt nhìn Thần bí thanh niên, không có vẻ gì bị bắt đến.


“Hừ.” Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc hừ lạnh.

Long Bảo Bảo quay lại nhìn, cặp mắt tròn sáng rực suýt nữa rớt ra, lớp vảy trên người dựng lên, kinh hãi gào: “Cái thế đại ma vương – Tiểu Ngọc?”

Thần bí thanh niên bật cười, Thần Nam cũng cười vang, sắc mặt Sở Tương Ngọc trở nên xanh lè.

Long Bảo Bảo thấy Thần Nam, vù một tiếng, bay tới đáp xuống vai hắn, tỏ vẻ sợ hãi, thấp giọng: “Chưa quên tên hắn chứ?”

“Để chiến hồn thức tỉnh, đốt lên hết mức nào.” Thần bí nhân quát vang, cùng với Sở Tương Ngọc đồng thời xuất thủ.

“Các ngươi…các ngươi làm gì, ta…không sợ các ngươi.” Long Bảo Bảo trốn sau lưng Thần Nam.

Thần bí nhân gầm lên khiến trời đất xoay vần, Lục đạo Luân hồi môn xuất hiện quay tít, kéo Long Bảo Bảo vào trong đó, sức mạnh vô tận từ lục môn tràn ra.

“A!” Sở Tương Ngọc gầm lên, hư không vỡ nát, hắc ám vô tận che kín tất cả, Điên Đảo Càn Khôn đại pháp nuốt sạch tầng không Thần Ma lăng viên.

Đồng thời, Thần Nam có cảm giác Thần Ma đồ xuất hiện, sinh mệnh chi năng vô tận tràn ra, một dòng trong mát chảy vào hắc ám.

Sau một ngày đêm, hắc ám mới tan đi, thần quang sáng chói thiên địa, một con Thiên Long dài như dãy núi, lớn như tinh vân xuất hiện trên không.

Toàn thân nó là kim quang chói lòa, Đông phương Thiên Long thể phách, Tây phương thần long dực, trải mình ra vô tận, uy thế lan khắp thiên địa, long khí phủ kín mười phương.

Cả Đông thổ đều tràn ngập vô thượng khí tức của Thiên Long.

Long Bảo Bảo quá lớn, khắp tầng không toàn là hình ảnh nó nhưng hiện tại nó còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vẫn đang ngủ say.

Thần bí thanh niên lại kéo Tiểu Phượng Hoàng lại, đồng thời một thiếu nữ quốc sắc thiên hương bị kéo theo.


Không nói nhiều, y và Sở Tương Ngọc lại xuất thủ, hắc ám lại phủ kín thiên địa, Tiểu Phượng Hoàng và thiếu nữ dung hợp lại.

Lần này mất nhẵn hai ngày mới xong.

Một con hỏa phượng hoàng bay lên, cũng lớn như ngọn núi, quanh mình nó là thất sắc thần quang chiếu rọi mây cao, thiên hỏa bảy màu nhấp nháy, thần thánh mà uy nghiêm!

Thần Nam hiểu Đại đức đại uy Thiên Long và Phượng Hoàng thiên nữ đã quay về.


Cả hai chuẩn bị chinh chiến với Hắc Thủ.