Thần Mộ Ii

Thần Mộ Ii - Chương 377: Ngươi Là Kẻ Sa Bẫy





Nếu hỏi đương kim thiên hạ ai mạnh nhất, đương nhiên là Hắc Khởi.

Vị Thái cổ quân vương này hình như sinh ra và sống để chiến đấu, cái thế hung uy, bá tuyệt thiên địa không ai dám tranh phong.


Mười năm lăm trước thế nào, giờ vẫn vậy.

Y dễ dàng phá giải tuyệt học của ba thiên giai cao thủ, tư thái khiến các thần linh lạnh người.

Đó là một kẻ không thể chiến thắng.

Quét sạch địch nhân, không ai chống nổi.

“Ha ha… viên ngọc nhỏ bằng hạt gạo dám đua ánh sáng.” Hắc Khởi cười vang, thân thể cao hơn trượng như đúc bằng thép, cương kiện khôi vĩ, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ.

Lúc này y hóa thân thành cái thế ma quân bất khả chiến thắng.

Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi rúng động, tuyệt học của họ không làm gì được đối phương khiến ai cũng kinh hồn.


Nhưng tuyệt nhiên không ai định bỏ chạy.

Sự tình chưa đến nước đó, họ còn bước hai, đồng thời ai cũng tin rằng Hắc Khởi chỉ có một mình, đối đầu với sáu thiên giai cao thủ hợp lực được sao.

Đúng vậy, ba người họ và ba người của Thần gia là đủ rồi.

“Thần Nam ngươi chết không hết tội nhưng đã khiến ta hối hận cả đời, một tiên tiểu tử hậu bối lại giết được ba vị Thái cổ quân vương, đáng giết vạn lần.”

Hắc Khởi chỉ vào Thần Nam rít lên, ma vân vô tận tràn ra, sau lưng y tối sầm, chỉ thấy vô số hình ảnh thần ma giãy giụa kêu gào.

“Hừ, sợ ngươi không làm được, lại chết trong tay ta như ba tên vô dụng kia.” Thần Nam cười lạnh.

“Nói lắm làm gì, hiện tại ta sẽ lấy mạng ngươi.” Hắc Khởi bay lên, tay phải tung ra quyền phong đánh tan mấy đám may, thoáng chốc lao tới đấm vào bụng Thần Nam.

Dao động năng lượng kì dị khẽ lan ra trên không, thân ảnh Thần Nam mờ dần, một quyền cuồng bá của Hắc Khởi đánh trúng hư ảnh, xuyên qua thân thể hắn.


Cả Nguyệt lượng hô lên kinh hãi, nhiều thần linh cho rằng quyền này của Hắc Khởi đã xuyên qua thể phách Thần Nam mà không biết rằng đó chỉ là tàn ảnh.

Hắc Khởi bất ngờ xoay người lại nhìn lên một phiến hư không, nhíu mày lạnh giọng: “Thời không… quả nhiên là sức mạnh của thời không.”

Thoáng sau, Thần Nam lại xuất hiện trong phiến hư không.

Hắc Khởi cười âm u: “Chả trách ngươi dám đến tìm chết, cậy vào nó hả.


Có vẻ là sức mạnh bản nguyên của thời không, ai ngờ ngươi lấy được.



Hừ hừ, dẫu có thế vẫn chưa đủ tư cách, muốn thắng ta sao? Hắc hắc, dù Thời Không chi thần đến đây ta cũng không sợ! Chết đi.”

Bàn tay Hắc Khởi ấn xuống với sức nặng vạn cân, bàn tay nhanh chóng phóng đại, che kín không gian của Thần Nam.

Thần Nam ngửa mặt hú vang, mười lăm năm trước hắn đã dám đối diện với Hắc Khởi nữa là bây giờ.

Hào quang mông lung nghịch thiên tràn ra, nghênh đón bàn tay khổng lồ.


Song thủ Thần Nam liên tục kết ấn, xuất ra sức mạnh thời gian, hào quang đáng sợ từ mờ mờ chuyển thành rực rỡ, sau cùng chiếu sáng thiên địa, không ai mở nổi mắt.

Dù đứng cách khá xa nhưng không ít thần linh cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh, trong vùng xoáy tranh đấu này, thời gian vận hành cực tốc.

“Ầm.”

Luồng đại lực của Hắc Khởi hất Thần Nam văng đi, nhưng không tác dụng toàn bộ lên thân thể hắn, trong lúc quyết định, hắn đã vận chuyển sức mạnh bản nguyên của thời không, phá nát hư không thoát đi.

“A…”

Hắc Khởi cũng lãnh đòn, y rống lên, bàn tay nhanh chóng co lại, thoát khỏi thời gian chi quang cực mạnh, nhưng một đòn này cũng không hẳn vô ích, y cười lạnh tanh: “Không ngờ sức mạnh thời gian lại lấy đi mấy chục năm tu vi của ta! Nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa.”

Chúng thần kinh hãi, thời gian chi quang của Thần Nam lại lấy đi mấy chục năm tu vi của Hắc Khởi, dù thiệt hại này với tu vi vô tận của y không đáng gì nhưng khiến Cái Thế quân vương chịu thiệt thòi đủ thấy thời gian chi quang cực kỳ đáng sợ.


“Đứng ngây ra đó làm gì, cùng lên diệt y.” Thần Nam gầm lên với Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cách đó không xa.

Tứ đại cao thủ đồng thời xông lên, bốn đạo dao động tràn lên, thiên giai chi lực cồn cuộn, cơ hồ thiên địa không chịu nổi.

Song phương đều quyết diệt được đối thủ.

Xuất thủ tuyệt không dung tình!

Hắc Khởi tuy hùng mạnh cực độ nhưng thời đối diện tứ đại cao thủ cũng khá chật vật, lúc trước y dễ dàng phá giải tuyệt kĩ của tam đại cao thủ nhưng đó là cực hạn để chấn nhiếp đối phương.

Tứ tổ và Ngũ tổ cũng lướt lên Nguyệt lượng, hai người cũng gia nhập vòng chiến khiến Hắc Khởi cảm thấy áp lực tăng hẳn, một mình đấu với sáu thiên giai cao thủ, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người khác kinh hoàng, thực lực của Thái cổ quân vương quả chấn nhiếp thế gian!

Nên nhớ, Hắc Khởi còn chưa khôi phục được đỉnh cao.

“A….”

Y ngửa mặt gầm vang, mái tóc tung bay, bốn mươi vạn thần ma sau lưng huyên náo, khí thế muốn nuốt sống sáu thiên giai cao thủ, chúng thân quan chiến ngoài xa rúng động.

“Hư ảo không gian!” Pháp Tổ quát lớn, y là tinh thần hệ pháp thần, mà đây là tinh thần công kích ma pháp đắc ý nhất sáng tạo gần đây, cũng là thiên giai cấm chú uy lực mạnh nhất mà y nắm được.

Đức Mãnh cũng quát: “Diệt tuyệt kiếm trận!” Vô tận kiếm mang sáng rực như mưa ánh sáng che kín thiên địa, mỗi thốn không gian đều thấy bóng kiếm.

“Điên đảo chúng sinh!” Nam Cung Tiên Nhi quát, nhưng đây không phải mị công mà là tất sát tuyệt kĩ từng đạo mị hoặc thiên nữ do vô hình hư thể hóa thành hữu hình thực thể bổ vào Hắc Khởi.


Đó là thượng cổ thiên giai tinh phách được triệu hoán.

Tứ tổ hét: “Thiên quang phổ chiếu!” Thân thể hoàng kim sáng lên như vầng dương, hào quang chói lói xạ vào Hắc Khởi.

“Điên đảo càn khôn!” Ngũ tổ gầm vang, một cơn bão khủng khiếp quét qua thiên địa.

“Bắc Đẩu Phục Ma!” Sau mười lăm năm, Thần Nam lại dùng đến tuyệt học trong Thái Thượng vong tình lục đối phó Hắc Khởi, bảy đạo tinh mang sáng lóa tạo thành bảy quang trụ, phảng phất như thông thiên chi trụ trùm lên đối thủ.

Lúc này nội thể hắn vận chuyển những công pháp phức tạp, qua một lần tranh phong, Thái Thượng và Hoán Ma công pháp đang biến dị, vừa tương hỗ vừa khắc chế, cùng theo một lộ tuyến vận hành.

Lục đại cao thủ đồng thời công kích, Hắc Khởi cũng phải biến sắc, tuyệt kĩ của sáu người khiến y không còn tự tin nữa.


Đối diện với sức mạnh hủy diệt, hắn gầm lên điên cuồng, tránh thoát mấy đòn công kích đáng sợ, không thể tránh hết.


Sáu người hợp lực, dù y phá vỡ hư không, vẫn bị mấy đạo hàng quang chụp lấy.

“Thần ma giai động!” Y gầm vang, hồn ảnh vô tận lấp kín thiên địa, hủy diệt hết làn sáng kinh hoàng kia, dù thần ma hồn ảnh gần như tiêu vong hết nhưng Hắc Khởi lại thoát ra.

Bất quá, Hư ảo không gian tinh thần ma pháp của Pháp Tổ và Bắc Đẩu Phục Ma của Thần Nam hung hãn ấn xuống mình y, dù cho ma công cái thế cũng không thể nào hóa giải hết sáu tuyệt kĩ.

Bảy đạo thông thiên quang trụ giam y trên không.

Lục đại thiên giai cao thủ đời nào bỏ qua cơ hội như thế, điên cuồng công kích vào Cái Thế quân vương.

Nhưng thoáng chốc, Hắc Khởi đã thoát khốn, lực sát thương của bảy đạo thông thiên thần quang bị bốn mươi vạn thần ma hóa giải, y không bị thương nặng lắm.

Thần Nam lại thích kết quả như vậy, bức bách Hắc Khởi nhưng không dồn y vào tuyệt cảnh.

Quả nhiên Hắc Khởi nếm đòn, bị kích nộ, quát vang: “Ma đao ở đâu?” Ma khí ngút trời bốc lên quanh y, cảm ứng Tuyệt vọng ma đao.

Mấy vị thiên giai cao thủ đều nhìn Thần Nam, ma đao bị hắn mang đi, ai cũng hi vọng hắn giấu càng kĩ càng tốt, đừng để Hắc Khởi tìm thấy.

Nhưng nào ai biết, hắn đã đào sẵn “hố”, chỉ đợi Hắc Khởi nhảy vào.

“Hắc Khởi, món đồng nát sắt vun đó ta nung rồi, hiện đang luyện lại, khi nào luyện được quan tài sẽ mang cho ngươi.” Thần Nam cười vang.

Hắc Khởi đại nộ: “Chỉ cần ta không bị diệt, ma đao không bao giờ bị hủy.


Hừ, có đao trong tay, ta sẽ cắt đứt thời không, coi sức mạnh của ngươi là đồ bỏ.”

Trong lúc nói, thần thức y không ngừng hô hoán ma đao, với y, ma đao là sinh mệnh thứ hai, chỉ cần thần thức động sẽ xuất hiện trong tay.

Nhưng hôm nay đã khác.

Sau cùng, y cũng cảm ứng được, gầm vang dội, dấy lên ma khí vô rận, lao xuống Nhân gian.
s


Bọn Pháp Tổ vô cùng nóng lòng, đuổi sát, không thể để y cầm được ma đao.

“Thần Nam, ngươi giấu ma đao ổn chứ?”

“Chắc chắn Hắc Khởi không tìm được chăng?”


Mấy cao thủ vừa đuổi vừa hỏi.

“Yên tâm, Hắc Khởi sẽ không tìm thấy.” Thần Nam đáp vậy nhưng trong lòng lại mong Hắc Khởi mau tìm thấy, những câu này cốt để cho Thái cổ quân vương nghe.

Quả nhiên, Hắc Khởi cười lạnh: “Thần Nam, các ngươi phải chết! Ma đao vào tay ta, sáu người các ngươi ta cũng chấp, chác ngươi chết chắc.”

Bảy người theo nhau lao xuống Nhân gian, dọc đường bọn Thần Nam mấy lần công kích từ xa, duy Thần Nam biết sự tình, những người khác đều không biết đây là một “cục diện” âm hiểm được bày sẵn, thành ra ai cũng toán lực xuất hủ, quyết ngăn Hắc Khởi, càng tạo cho cục thế được kín kẽ.

Thất đại thiên giai cao thủ nhanh chóng đến Phong Đô sơn, ở đây mây sầu ảm đạm, âm khí mịt mờ, khát khí đen đặc che trời kín đất.

Hắc Khởi cảm nhận được ma đao bị phong ấn, cười ha hả: “Các ngươi hoài công rồi, đợi chết đi.”

Đoạn y hóa thành một đạo hắc mang, dấy lên ma khí ngùn ngụt lao xuống vực.

Hắc Khởi đang kiêu ngạo, không thèm nghĩ nhiều, hơn nữa Thiên Khanh không có dao động nào khác thường khiến người ta nghi ngờ.


Lúc trước, sáu người lại cực lực ngăn cản y tiến vào khiến y càng buông lỏng giới bị.

Mọi nguyên do hợp lại khiến y lao thẳng xuống Thiên khanh.

Y là cái thế cuồng nhân, xuống đến nơi liền tung ra một quyền, định dẹp tan mọi chướng ngại.

Cả Phong Đô sơn phong vân biến đổi, thiên địa thất sắc!

Thần Nam chặn nhóm Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi lại: “Chúng ta lui mau.”

Ngũ đại thiên giai cao thủ ngạc nhiên, lập tức biến sắc, cùng cảm thấy dưới lòng đất phát ra khí tức đáng sợ vô cùng, cơ hồ xé tan trời đất.

Phong Đô sơn gầm lên biển động, mọi ngọn núi rung lên như làn sóng, đổ xuống hàng loạt, đoạn mọc lên những đỉnh núi mới, âm sát chi khí vô tận thoáng chốc đã lấp kín trời đất, hắc ám mịt mờ, dù là thiên giai cao thủ cũng xòe bàn tay không thấy ngón.

Sáu người nhanh chóng bay lên, rời khỏi Phong Đô sơn.

Từ dưới Phong Đô sơn vang lên tiếng gầm phẫn nộ xen lẫn kinh hoảng của Hắc Khởi: “Con mẹ nó, Thần Nam ngươi dám bẫy ta, ta #$%… Ngươi dám chơi ta sao?”

Mặt đất như lật ngược, tiếng gầm phẫn nộ vang lừng, Tuyệt vọng ma đao phát ra trận trận sát khí trong bóng tối.

Hình như Hắc Khởi đã sa vào tuyệt cảnh.

Thần Nam lạnh giọng đáp: “Ngươi tự chui vào bẫy.”