Thần Nam không muốn đánh xáp lá cà, nhanh chóng mở nội thiên địa ra, chuẩn bị thu hết vào rồi triệt để kích sát.
Hiển nhiên, việc đó vượt khỏi dự liệu của sáu con Hắc ám thần long, đúng lúc đó từ sâu trong sơn cốc vang lên giọng nói già nua: “Chậm đã, không cần động thủ.”
Một cỗ uy áp hùng hồn từ xa truyền lại, mạnh hơn nhiều mấy Hắc ám thần long ở đây, một lão long nhanh chóng bay tới, phía sau còn có ba Hắc ám thần long trẻ tuổi.
Thần Nam kinh hãi, tại phàm tục giới rất khó phát hiện dấu vết thần long, mà hôm nay lại liên tục xuất hiện những mười con Hắc ám thần long, đúng là… không thể tưởng tượng.
“Lão tộc trưởng…” Lý Lạp Kỳ lên đón.
“Ồ, việc của các ngươi ta đã biết nhưng ta không hi vọng các ngươi tranh đấu với họ, ta muốn bàn luận một chút.” Lão long vung đôi cánh cực lớn, dấy lên trận trận cuồng phong.
“Nhưng…vừa nãy chúng vũ nhục con, thân là tộc trưởng Hắc ám thần long, sao con nuốt trôi cục tức này?” Lý Lạp Kỳ không ngờ lão tộc trưởng lại nói thế nên có vẻ không phục.
“Không nhẫn được cũng phải nhẫn, nên biết chàng trai trẻ kia đã tu luyện thành nội thiên địa, dẫu không đánh lại các ngươi cũng có thể vào đó tránh nạn, không thể thất bại được.
Đương nhiên đó không phải là nguyên nhân chính, ta cản các ngươi vì họ rất có thể từ thế giới bên ngoài đến đây, tộc chúng ta đã bị khốn ở đây mấy ngàn năm, khó lắm mới gặp người ngoài nên rất muốn bàn bạc với họ.”
Thần Nam nghe rõ lời lão long, không ngờ lại chạm phải đối thủ đáng sợ thế này, lập tức lên tiếp: “Vị long tộc tiền bối này, tại hạ đúng là từ thế giới bên ngoài đến, cũng mong được cùng tiền bối trò chuyện, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, mong tộc trưởng Lý Lạp Kỳ bỏ quá.”
Dù Lý Lạp Kỳ lửa giận đùng đùng nhưng hình như rất sợ lão tộc trưởng, sau cùng đành quay người bay vào trong long cốc.
Lão long đáp xuồng, ảo hóa thành một hắc y lão nhân, bước đến gần Thần Nam: “Chàng trai trẻ có phải rất kinh hãi khi thấy nhiều Hắc ám thần long như vậy?”
“Vâng, đúng là không dám tưởng tượng.”
“A, kì thật không nhiều lắm, cả thế giới này chỉ còn lại mười Hắc ám thần long chúng ta.” Lão long Mâu Lợi Tư than: “Ta cũng thấy kì quái là làm sao cậu xông vào tận đây được?”
“Vượt qua trùng trùng hiểm trở mới đế được, ở đây quá mức tà dị khiến người ta không tưởng tượng nổi…” Thần Nam không giấu gì lão long, đã muốn cùng trao đổi với đối phương nên tỏ ra thành ý, hắn kể lại toàn bộ quá trình đến được đây.
“Quả thật như vậy, quả thật như vậy! Thế giới này vô cùng nguy hiểm, Hắc ám thần long tộc chúng ta bị vây khốn ở vùng núi này, không tìm được lối về.”
Qua lời lão long, Thần Nam dần hiểu mọi chuyện, Hắc ám thần long tộc bị khốn ở đây đã mấy ngàn năm, họ từng muốn xông ra nhưng chưa bao giờ vượt qua được những nguy hiểm của thế giới này, dù Hắc ám thần long thực lực cực mạnh cũng bó tay.
Cũng theo lời lão long, nguyên nhân vì sao họ vô duyên vô cớ đến đây thì bản thân cả tộc cũng không biết, hình như có ai đó dùng đại pháp lực đưa đến, coi cả tộc như động vật được nuôi dưỡng.
Tin tức này khiến Thần Nam chấn động, coi Hắc ám thần long như động vật để nuôi dưỡng, đúng là quá ư kinh hãi.
Hơn nữa lão long còn cho biết, thế giới này hình như luôn “động”, mỗi khu vực đều có thể trôi nổi, diện mạo thường phát sinh biến hóa.
Lão long Mâu Lợi Tư Lý Lạp Kỳ cũng được Thần Nam cho biết một số sự tình bên ngoài, lão có phần cảm khái nhưng cũng bất lực, nhờ lão nhúng tay vào mà Hắc ám thần long tộc trưởng Lý Lạp Kỳ không gây chuyện, mặc cho cả bọn đi khỏi.
Rời khỏi long cốc, Thần Nam suy nghĩ rất nhiều, từ lời lẽ của lão long, hắn đoán được rằng thế giới này hình như…là nội thiên địa của một cá nhân, nó có một chúa tể vạn năng! Theo cách suy nghĩ này, hắn suy tư đến nhiều vấn đề, đoán được… nhiều vấn đề khiến hắn kinh hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nói chung nhờ gặp lão long đã chạm vào linh cảm của hắn, khiến hắn lờ mờ thấy được chân tướng.
Một ngày sau, cả nhóm cũng bay khỏi vùng nguyên thủy sâm lâm, phía trước là đại thảo nguyên mênh mang.
“Trong thảo nguyên có yêu ma gì không nhỉ?” Long Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.
Chuyện đó gần như trở thành ấn tượng trong tư duy, đến mỗi khu vực mới, họ đều gặp nguy hiểm, xuất hiện loại ma quái mới.
Nhưng lần này, họ đã đoán sai, trên vùng đại thảo nguyên vô biên này không hề xuất hiện yêu ma, chỉ có ngút ngàn cỏ.
Cùng thật kì quái khi vùng đại thảo nguyên lại không có nổi một động vật sống xuất hiện, hoang lương khó tả, tuy màu cỏ vô tận nhưng khiến người ta có cảm giác thiêu thiếu.
Ba ngày sau mới ra khỏi vùng thảo nguyên hoang vu, bọn Thần Nam không gặp nguy hiểm gì, nhưng không khí trầm tịch như chết này khiến hắn bất an, yên lặng đôi lúc còn đáng sợ hơn hung hiểm.
Vùng ven đại thảo nguyên mênh mang bạch vụ, vừa giống tiên khí lại vừa giống tử khí, sinh khí và tử khí giao nhau, phảng phất là nơi sinh tử cân bằng nhau.
Bạch vụ mênh mang vây phủ khiến người ta không nhìn rõ cảnh vật.
Thần Nam từng bước tiến tới, ba con thần thú theo sát, ai cũng hơi khẩn trương, đi được trăm dặm trong vùng bạch vụ, sức mạnh vô hình chặn bước, sinh khí và tử khí va nhau càng kịch liệt, lúc khiến người ta như lạc vào tiên cảnh, tắm gội gió xuân, lúc lại như sa vào địa ngục, lạnh lùng ghê người.
Hắn và ba con thần thú nỗ lực tìm kiếm trong địa vực đặc thù suốt ba thời thần, cuối cùng cũng tìm được căn nguyên khiến sinh khí và tử khí giao nhau kịch liệt: một không gian chi môn sừng sững đứng trong mê vụ.
Nơi đây sáng tối bất định, mỗi lần ánh sáng lóe lên, sinh khí dâng tràn, mỗi lần tối lại sẽ có tử vong khí tức vô tận tràn ngập.
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, ba con thần thú cũng không dám tin, không hiểu đây là đâu, nhưng trong lòng ai cũng có cảm giác bất an.
Sau cùng, trong động khẩu lập lòe, họ thấy môt tấm bia đá cao bằng một người, lúc ánh sáng rạng ngời thì tấm bia sáng lên như tấm kính, lúc bóng tối vây phủ, nó cơ hồ hút hết ánh sáng, tối tăm đến đáng sợ, khiến người ta kinh hãi.
Lúc sáng tối đan xen, tấm bia loáng thoáng nổi lên hai chữ: Luân hồi.
“Luân hồi? Là ý gì? Lẽ nào không gian chi môn lại là luân hồi chi môn? Lúc bước vào sẽ sa xuống luân hồi?” Thần Nam không đoán ra.
Đây hình như là tận đầu của thế giới này, không còn đường đi nữa, chỉ có bước vào luân hồi môn mới tìm được đường đi mới.
Chỉ là…trong thế giới tà dị này, đạo không gian chi môn lại có tên như thế, có ai dám ơ hờ xông vào thử?
s
Thần Nam và ba con thần thú tìm kiếm quanh vùng sinh tử khí tức cùng tồn tại, hi vọng phát hiện được gì đó nhưng đành thất vọng, trừ luân hồi môn ra thì toàn là một màu trắng mênh mông, không có dấu vết gì.
Thoáng chốc đã qua năm ngày, Thần Nam vẫn loanh quanh trong khu vực đó, chần chưa chưa quyết có nên mạo hiểm không.
“Đáng ghét, vừa nhìn là biết có âm mưu cực lớn, hết sức kích thích lòng hiếu kỳ khiến người ta không nén nổi mà xông vào, cảm giác này khác nào đom đóm lao vào ánh đèn.” Tử Kim thần long cực lực phản đối tiến vào luân hồi chi môn, nó nhìn cánh cửa với vẻ hoảng sợ rõ rệt.
Long Bảo Bảo không có ý kiến, Tiểu Phượng Hoàng lại tỏ vẻ khiếp hãi, nghoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thấy bên trong hình như có động thiên khác, biết đâu chúng ta lại có cơ duyên.”
“Vớ vẩn, Tiểu Bất Điểm quả nhiên là con nít, chỉ thích ảo tưởng, vạn nhất thật sự sa vào luân hồi thì làm thế nào?”
“Nhưng, ta không thấy nguy hiểm gì.” Tiểu Phượng Hoàng lắp bắp.
Lão du côn thấy Thần Nam có vẻ động lòng, bất giác sốt ruột: “Đáng ghét, các ngươi chắc cho rằng ta tham sống sợ chết nhưng ta chỉ phán đoán theo lý tính.
Nên nhớ, tại tây phương tu luyện giới từng có pháp thần và đấu thần tiến vào mảnh thiên địa này mà chưa nghe nói có ai an toàn trở ra.
Có thể tưởng tượng có người trong số họ từng qua đây, nhưng sau đó thì sao? Khẳng định là vào luân hồi chi môn rồi không trở ra.”
Lời lẽ của lão du công rất có phân lượng khiến Thần Nam buộc phải nghĩ ngợi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định tiến vào xem xét, hắn tin vào trực giác và linh giác huyền diệu, nhất định phải đi một chuyến.
“Tiểu tử khốn kiếp ngươi đúng là chán sống, ta cá rằng trong đó tuyệt đối là một nơi nguy hiểm cùng cực, hành vi của ngươi khác nào tự sát…”
Thần Nam cắt lời con rồng du côn: “Cũng không hẳn mọi người xông vào vung thiên địa đó đều không thể an toàn trở ra, ít nhất chúng ta cũng từng thấy một người thành công, lại còn thấy cả Đại Long đao trong truyền thuyết.”