Thần Mộ Ii

Thần Mộ Ii - Chương 114: Đường Đến Tử Vong Quốc





Nhưng lúc đó không gian chi môn của nội thiên địa đã đóng, Hải Ma nóng lòng, vận chuyển toàn bộ sức mạnh, định đánh vỡ cả nội thiên địa dể xông ra.


Thần Nam chỉ đợi cơ hội này, nhân lúc Hải Ma rối loạn, bất an liền lắp tên giương cung, thoáng chốc bắn liền năm mũi, đồng thời Bán bích thần sơn cũng từ vùng hỗn độn bay lên, bổ vào Hải Ma.


Thái Cực Thần Ma đồ có lẽ là cơn ác mộng không gạt bỏ nổi trong đầu óc Hải Ma khiến y mất sạch đấu chí, căn bản không muốn phản kích giết chết Thần Nam mà chỉ mong oanh kích nội thiên địa, nhanh chóng thoát ra ngoài.


Thần tiễn do Hậu Nghệ cung bắn ta không tắm máu của mục tiêu không dừng lại, năm đạo thần quang đuổi theo thân ảnh y, sau cùng cắm ngập vào thân thể.


Hải Ma gào lên thê thảm, năm mũi tên xuyên qua ngũ tạng rồi nổ tung, máu tươi bắn văng như suối phun trào.


Liền đó Bán bích thần sơn lại đập xuống, ấn Hải Ma đang ngoắc ngoải xuống đất, đoạn bị đẩy vào vùng hỗn độn.


Kết quả đương nhiên là trên định địa thần thụ xuất hiện thêm một trái thiên sứ chi tâm lấp lánh kim quang, thi thể Hải Ma bị quăng ra khỏi nội thiên địa.


Hải Ma chết đi khiến bạch cốt sơn trong Huyết hải sụp đổ, bạch cốt đại điện cũng thế, vô tận hài cốt rơi vào Huyết hải, tung lên muôn ngàn đợt sóng.


Con rồng du côn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Không ngờ tên ma vương này lại bị chúng ta diệt, chuyện này…ta có cảm giác đang mơ.




Sợ sệt một hồi, lão du côn bắt đầu giở giọng coi Hải Ma không đáng một xu, toàn là những lời chửi rủa đầy ác ý, nên biết đầu Hải Ma do Chiến Thần chém rụng, nếu y tầm thường, há cần Chiến Thần phải ra tay.


Nhưng cuối cùng, cũng coi là hữu kinh vô hiểm, Hải Ma đã bị bọn Thần Nam diệt.


“Năm mũi tên được bắn ra liên tục, lại thêm Bán bích thần sơn liên tục đập xuống, tất cả đều xảy ra trong lúc Hải Ma chỉ chuống cuồng bỏ chạy, không hề phản kích, thực lực của y đúng là đáng sợ!” Thần Nam cảm thán, cho rằng mình đã gặp may mắn.



Nhưng kẻ đáng sợ như tiền thân Phật Tổ, rồi Hải Ma, vì sao lại xuất hiện tại đây? Bọn họ tất nhiên biết bí mật của Thái Cực Thần Ma đồ, bằng không sẽ không hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, không dám kháng cự lại, không hiểu nó ẩn tàng bí mật gì? Hắn chìm vào suy tư.


Huyết hải mênh mang không bờ bến, Thần Nam và ba con thần thú liên tục phi hành hai ngày liền mà chưa thấy điểm tận đầu, họ hoài nghi liệu mình có mất phương hướng trong vùng Huyết hải chăng, còn may nội thiên địa của Thần Nam có thể dùng làm nơi nghỉ chân, còn không cứ phi hành, đương nhiên sẽ kiệt lực mà gục ngã.


Mấy ngày sau, Huyết hải vẫn yên tĩnh, không hề gặp bất kì yêu ma thần quái nào, cả vùng biển yên lặng như tờ.


Mãi đến ngày thứ năm, Tiểu Phượng Hoàng đang phi hành đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Mau coi kìa, đất liền, ta thấy đất liền rồi.





Phía xa xuất hiện vệt mờ xam xám, bóng dáng đất liền hiện lên phía cuối Huyết hải, Thần Nam và ba con thần thú đầu phấn chấn hẳn lên, tăng tốc bay tới.


Sau cùng cũng nhìn thấy bờ biển, mấy ngày liền chỉ thấy một khung cảnh đơn điệu, phảng phất như không có điểm kết thúc, còn phi hành trong Huyết hải nữa, e là cả bọn sẽ gục ngã.


Đến bờ Huyết hải, Thần Nam há hốc mồm, một tấm bia đá khổng lồ đứng sừng sững ở đó, trên mặt khắc tám chữ: “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.




Đó chính là tấm bia đá họ đã nhìn thấy trong nơi sâu thẳm của Huyết hải, không ngờ nó lại di động đến đây, sao lại không khiến người ta kinh ngạc? Tình cảnh này, chỉ có hai chữ tà dị xứng đáng miêu tả.


“Cút con mẹ nó cái bể khổ vô biên đi, long đại gia qua hết rồi, còn cái gì mà quay đầu là bờ, phật cũng để bọn ta độ thành ma rồi.


” Con rồng du côn hiển hiện thần long thân, quất mạnh đuôi đập vào tấm bia, mấy ngày nay nó ôm đầy một bụng oán khí, vừa hay có chỗ phát tiết.


“Ầm.





“Ái da…ta @#%…đấy là loại đá gì nhỉ, đau chết long đại gia mất thôi, gràooo.


.


” Con rồng du côn đau đớn ngao ngao kêu ầm lên, cảm giác đuôi bỏng rát, như bị lửa đốt.


Long vĩ khổng lồ sưng vù lên, mặt bia đá vẫn trơ ra, không mảy may tổn hại.


Thần Nam cảm giác không ổn, tấm bia đá cao hai chục thước này nhìn rất quen, lúc đến gần, hắn phát hiện trên đó khắc một loại hoa văn thần bí mà cổ xưa, hoàn toàn giống với những chữ khắc trên cổ thuẫn vỡ nát của hắn.


Quan sát cẩn thận, nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống một tấm thuẫn vỡ nát khổng lồ, tám chữ “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ” giống như bị người ta khắc thêm lên.


Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ đây là một phần của tấm thuẫn bị vỡ? Nếu vậy, ai có được vô thượng đại pháp lực khắc chữ lên, biến nó thành bia đá để lợi dụng?

Lập tức, hắn để ba con thần thú tránh đi, còn mình mở nội thiên địa, thử bao lấy tấm bia khổng lồ.


“Ầm, ầm, ầm.




Trong nội thiên địa vang lên những tiếng ầm ầm, tấm bia đá khổng lồ bị thu vào đáp xuống vùng hỗn độn, lập tức hóa thành Bán bích thần sơn, giống hệt với thần sơn vốn có, vừa nhìn là nhận ra cả hai cùng gốc.


“Quả nhiên là một phần của cổ thuẫn thần bí.


” Thần Nam hô lên kinh hãi, tuy hắn đoán trước được mà khi xác định vẫn thấy cả kinh.



Hắn thử khống chế toàn thần sơn mới, ngọn núi phát ra hào quang từ từ biến nhỏ lại, sau cùng chỉ còn cỡ một trượng, chân chân thiết thiết biến thành một bộ phận của cổ thuẫn, hình dáng giống hệt bia đá lúc mới xuất hiện, chỉ nhỏ hơn nhiều, càng chứng tỏ nó là một phần của tấm thuẫn bị vỡ.


“Xem ra nó bị phong ấn, chỉ có ở trong nội thiên địa của ta, không phải tuân theo pháp tắc ở bên ngoài mới tùy ý biến ảo lớn nhỏ.




Ba con thần thú bay tới, Long Bảo Bảo thấy tình cảnh bèn cả kinh: “Tấm bia đá bên ngoài lại ảo hóa thành một phần của cổ thuẫn bị vỡ, chuyện này…nếu ta nhớ không lầm, trước tiên nhìn thấy Hoàng tuyền thạch bi, rồi Khổ hải thạch bi, hình như đều cùng một loại, chả lẽ chúng là một phần của tấm thuẫn bị vỡ?”

Được con rồng tham ăn đề tỉnh, Thần Nam tỉnh ngộ, mấy khối bia đều cùng chất liệu, bên trên có khắc hoa văn cổ xưa, chẳng qua hắn không nhìn kỹ, cũng không để tâm suy nghĩ.


“Sơ ý quá, bằng không thu lấy mấy khối mảnh vỡ của cổ thuẫn về, không chừng lại tổ hợp thành một tấm hoàn chỉnh!” Thần Nam lắc đầu, biết rằng hiện giờ có quay lại tìm cũng chưa chắc đã thấy, bởi cảnh vật phảng phất tùy lúc mà biến hóa.


“Đi, chúng ta đi tiếp.




oOo

Vùng đất liền xám xịt, đâu đâu cũng là núi đá, vách dựng đứng, không hề có thực vật mọc mà tử khí trầm trầm.


“Chỗ quái quỷ này khiến long đại gia khó chịu thật! Ngay cả một ngọn suối, một cọng cỏ cũng không thấy.


” Tử Kim thần long liên tục oán thán.


May mà cả nhóm tu vi cao thâm, đạt đến cảnh giới này, cơ bản không cần uống nước và ăn vật thực.


Núi dựng đột ngột, quái thạch lởm chởm, vượt qua một đỉnh núi, một lũng cốc, chợt thấy phía trước mây đen sụp xuống, ma khí vấn vít, đen sầm một góc trời.
s



Mọi thạch sơn tuyệt lĩnh phía trước đầu chìm trong mây khói, đất trời đem tối thành một mớ, phảng phất như không có điểm tận đầu.


Tiếng quỷ khiếu vang vọng chói lói từ trong đám ma vân truyền ra, vô số quỷ ảnh lập lờ trôi nổi ngoài vùng đen tối, cơ hồ có ngàn vạn ác linh quay cuồng, gầm rú.



Quỷ âm chói tai khiến người ta lạnh người, hàn khí trận trận, nơi đó hoàn toàn là một quỷ vực thật sự.


“Đáng ghét, đầu ta sắp nổ tung rồi, con bà nó, thế giới tà môn này khiến người ta phát cuồng, không phải U Minh địa phủ nhưng còn chân thật hơn địa phủ chân chính, ở đây chỉ thiếu mỗi trật tự là đủ hết mọi điều kiện để trở thành một địa phủ khác.


” Tử Kim thần long hít hơi khí lạnh: “Hi vọng ở đây không gặp quỷ phách của long tộc tiền bối.




Tiểu Phượng Hoàng run rẩy, bay đến đỉnh đầu Thần Nam, cặp mắt lớn đen nhánh cẩm thận quan sát vùng tối tăm phía trước.


Thần Nam luôn yêu quý nó, không kéo xuống mà cười bảo: “Tiểu Bất Điểm, nếu sợ thì vào trong nội thiên địa của ta.




“Không, ta sợ nhưng vẫn muốn xem.


” Tuy nó khiếp đảm nhưng mục quang cực kỳ kiên định.


“Grào…” Tiềng gầm vang dội vang lên trong vùng ám hắc vô quang phía trước, mấy ngọn núi cạnh đó đều run rẩy, vô số tiếng gầm cất lên phụ họa.


Lệ quỷ gầm gào, oán linh thê thiết.


Đó là một nhân gian địa ngục thật sự, vì sao thiên giới thần quang không chiếu rọi đến? Sao lại để cho một nơi như thế tồn tại trên cõi đời? Thần Nam hơi nghi hoặc, nhưng nhớ lại lời đại trưởng lão tinh tĩnh từng nói, Sinh Mệnh nữ thần từng dặn họ vạn vạn lần không được xông vào Vĩnh hằng sâm lâm, xem ra thiên giới chủ thần cũng e ngại địa ngục tà dị này.


Cuối cùng cũng tiến đến gần khu vực tối tăm, nhìn rõ cảnh tượng bên trong, hài cốt vô tận chất đầy lòng cốc, khắp núi trắng xóa một màu, vô số oán linh phiêu đang trong không trung, cả tiếng răng rắc do khô lâu cốt phát ra trong tử vong thế giới.


Đó là con đường đi xuống vong linh quốc.