Thần Mộ 2

Ta về rồi





Chương 343

Ta về rồi

Thần Nam và Long Vũ thành hôn, lần thành hôn nay giống với việc đền bù cho những gì dang dở, như tâm nguyện được đợi chờ đã lâu.

Họkhông còn phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn như thanh niên nam nữ, tronglòng họ, cảm tình đã thành một dạng lắng sâu, là lữ trình tạm thờitrong những năm tháng cuối của cuộc đời.

Thần Nam và Long Vũ đềubiết con đường tương lai của hắn ảm đạm, trên đời này có bao nhiều ThầnHoàng, Thần Vương để cung cấp cho hắn kéo dài tàn mệnh? Sinh mệnh hắncũng như ngọn nến tàn trong gió, lúc nào cũng sẵn sàng vụt tắt.

Dùhắn đã nói với Tiềm Long sẽ không bao giờ buông xuôi nhưng hiện thực vôcùng tàn nhẫn, không ai thay đổi được. Vĩnh viễn không buông xuôi, mộtmực tiến lên là một chuyện, hiện thực là việc khác.

Trong lúcsinh mệnh sắp đến cuối đoạn đường, hắn chỉ muốn khiến Long Vũ vui vẻhơn một chút, cho nàng chút kí ức đáng nhớ. Dù hắn chết ngay cũng khôngmuốn nàng ân hận.

Hắn không quên Vũ Hinh, Long Nhi trên Nguyệtlượng hay Mộng Khả Nhi mà hắn mang trong lòng cảm giác tội lỗi vớinàng. Hắn không phải Tình thánh gì đó, hay hoa hoa công tử phongnguyệt, thành hôn chẳng qua để "đền đáp".

Kiếp sống tàn không dài, còn có mấy năm, thôi thì triệt để hoàn thành tâm nguyện.

Để cho Long Vũ đạt được gì đó cho mười năm chờ đợi.

Trướclúc kết thúc sinh mệnh, Thần Nam quyết không buông xuôi, trong nhữngtháng ngày cuối cùng, hắn phải có thái độ lạc quan mà bước nốt.

Muốn thể nghiệm toàn bộ nhân sinh, không thể không tiến vào vạn trượng hồng trần.

Từgiã cảnh điền viên sinh hoạt, hắn và Long Vũ bắt đầu lưu lãng. Long Vũche đi tuyệt thế tiên nhan, trở thành tóc bạc phơ hơ, cùng Thần Nam trởthành hai lão nhân lúc xế chiều.

Một năm sau đó, Thần Nam vànàng không né tránh mà hòa mình vào đời sống của người bình thường,dùng sức mình để đổi lấy vật dụng hàng ngày.

Hắn từng đến Sởquốc bán hàng, đeo gùi trúc trên lưng đi khắp các hương thôn rao bánhàng hóa. Những người già cả như hắn mà vẫn phải khổ cực không nhiều,bách tính cảm thương, thành ra sinh ý rất khá, đủ để duy trì cuộc sốngcho hắn và Long Vũ.

Đương nhiên cũng có lúc gặp ác bá, bị cướp hàng, đánh hỏng gùi trúc, thậm chí bị no đòn.

LongVũ tuy ngầm xuất thủ ngăn cản nhưng lòng vẫn chua xót, cường giả nămxưa sa sút đến mức này, tóc bạc da mồi, thân thể yếu ớt, bị đánh đập,sỉ nhục mà bất lực.

Nàng có thể tưởng tượng được những tao ngộcủa hắn trong mười năm qua, chắc chắn phải chịu không ít việc kiểu đó,nhưng lúc kể lại, hắn không hé môi đề cập.

Chỉ nghĩ đến mà nàng có cảm giác muốn rơi lệ.

ThầnNam lại chỉ cảm khái: "Đó là cuộc sống, lúc nào cũng xảy ra như thế,không ít tầm thường bách tính trong đại thiên thế giới sa vào cảnh đó."

Lúccòn tung hoành thiên địa, các cường giả không bao giờ hiểu được khổ cựccủa bách tính. Trên thế gian, những người gặp cảnh ngộ như thế không ítchút nào.

Sau khi bán hàng rong, Thần Nam lại trở thành đồ phugiúp người ta làm thịt súc sinh. Dù ở Nhân gian, đó vẫn là một nghề đêtiện bậc nhất, bị coi là kẻ làm ác, người đời khinh khi.

Tuy già nua nhưng trải qua sa trường nhiều năm nên cách dùng đao của hắn ít người sánh kịp, sinh ý cũng khá.

"Trượng nghĩa cũng chỉ là phường giết chó." Hòa vào đời sống kiểu này, tiếp xúc với hạng người như thế, hắn sinh lòng cảm khái.

Bị hắn ảnh hưởng, Long Vũ trở thành người bán đậu hũ, bị hắn trêu là: "Tây Thi đậu phục lúc về già."

Cảmgiác chua chát rồi cũng qua, Long Vũ dần hòa mình vào đời sống, bị tâmtình lạc quan của Thần Nam ảnh hưởng. Nàng cảm giác bình bình đạm đạmthế này cũng là một kiểu hạnh phúc.

Quên đi Thiên giới đại chiếnvà những lần đổ máu, đời sống bình an này khiến Long Vũ hiểu sâu sắchạnh phúc nhỏ nhoi của người tầm thường. Cần gì chinh chiến, chỉ cần ấmlòng là đủ.

Đương nhiên ở đâu cũng có mặt không ổn, lúc nàng vàThần Nam rời Sở quốc sang Bái Nguyệt quốc chuyển dược liệu về bán thìbị cường đạo cướp sạch, hai tháng vất vả thành công cốc.

Long Vũ dần hoà mình vào xã hội, lúc đó tức giận toàn thân run rẩy, định dùng sức mạnh của tiên nhân nhưng bị Thần Nam ngăn lại.

"Hiện tại chúng ta là người tầm thường bị cướp, họ có bao nhiêu hạnh phúc nhưng đời sống rất vất vả."

Sau đó hắn và nàng lưu lãng nay đây mai đó, mọi hình thức của đời sống đều thể nghiệm qua.

Trong bước đường lưu lãng, họ không ngừng đổi thân phận, nếm đủ những cay đắng, ngọt ngào của nhân thế, thấy đủ bi hoan ly hợp.

Từđô thành phồn hoa đến hương thôn tiểu lộ nghèo nàn, từ nơi người đi tấpnập đến đại mạc Tái Bắc ngàn dặm không bóng người... đều có dấu chân họ,cơ hồ đi khắp nửa Đông đại lục.


Ba năm trôi qua, họ tạm thời ở lại một điền viên tại Tấn quốc.

Cả năm lưu lãng, họ đã mỏi mệt, cần một quãng thời gian nghỉ ngơi.

Trải qua mọi thứ đắng cay, chua ngọt, thể nghiệm sinh hoạt Nhân gian, Long Vũ và Thần Nam đã bình thản hơn trước nhiều.

LongVũ cảm thán, nhân sinh phong phú hơn đời sống của thần tiên nhiều, nóichung suốt ba năm nay, nụ cười nhiều hơn khổ nạn, đương nhiên nhữngviệc đó có liên quan đến tâm cảnh của nàng.

Thần Nam đã hiểuđược nhiều điều, nhấp ngụm trà xanh, ngồi trong đình viện, nhìn hai bacây trúc xanh mướt, ngẩng đầu dõi theo mấy đóa mây trắng trôi qua,trong lòng hắn cảm ngộ vô vàn.

Tâm cảnh này có thể hình dungbằng một câu: "Được mất đều bình thản nhìn hoa nở hoa tàn trước nhà.Đến đi đều mặc kệ, mặc trên không mây cuốn mây tan."

Đương nhiêntâm cảnh này không có nghĩa hắn đã trải đủ nhân tình thế thái, nhữngcảm ngộ đó chỉ nói lên rằng hắn thành thục hơn trước nhiều.

Nhưng tâm cảnh bình hòa này tịnh giữ được lâu đã bị Tiềm Long phá tan.

Lúcđó, Tiềm Long tìm đến mang cho Thần Nam một viên Thần Hoàng đan cũngmấy viên Thần Vương đan. Sát khí quanh mình y càng dày, quả xứng danhTử Thần.

Tiềm Long dùng đại pháp lực cấp Thần Hoàng luyện hóa sốđan hoàn, đưa sinh mệnh nguyên khí vào thể nội Thần Nam để hắn tụcmệnh. Đoạn cảm khái: "Ngươi biến đổi quá nhiều, ngày nào ta chán huyếtchiến sẽ vào chốn hồng trần mài giũa một phen."

Thần Nam mỉm cười.

Tiềm Long trầm mặc, có phần do dự, mấy lần định nói gì đó lại thôi.

"Tiềm Long, huynh muốn nói gì cứ trực tiếp nói ra."

"Mườiba năm nay, tu luyện giới phát sinh quá nhiều chuyện, ngươi đã dungnhập trần thế, có biết chỉ thêm phiền não, nhưng hôm nay là một ngàyđặc biệt, có một việc không thể dối ngươi."

Thần Nam giục: "Tiềm Long, huynh nói đi."

Tiềm Long đặt chén trà xanh Long Vũ đưa cho xuống: "Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ định đánh lên Thần gia trên Nguyệt lượng."

ThầnNam nhíu mày, Pháp Tổ La Khải Nhĩ là cái tên từ quá xa. Mười ba nămqua, chắc y đã khôi phục được trạng thái đỉnh cao thời Thái cổ.

"Hắnđánh lên Thần gia vì chuyện của đệ năm xưa sao?" Thần Nam hiểu rõ bảnchất Pháp Tổ, tuyệt đối không phải kẻ cao thượng gì, từ lúc y nuốt linhlực của Yêu tổ Kim Dũng là hắn đã biết.

"Hôm nay Long Nhi sẽ ứng chiến."

Tiềm Long vừa nói xong, đầu mày Thần Nam nhíu chặt, hai tay nắm chắc lại, sau cùng hắn đứng dậy trước song cửa thở dài một hơi.

Long Vũ hiểu lòng hắn, muốn giết địch mà vô lực...

"Ngươi muốn đi xem không?" Tiềm Long hỏi.

"Đi." Thần Nam quay phắt lại, quyết định.

"Muội cũng đi." Long Vũ đứng cạnh hắn.

"Hiệntại vẫn còn kịp." Tiềm Long kéo hai người ra khỏi đình viện rồi baylên, tu vi cấp Thần Hoàng khiến tốc độ phi hành như điện, thoáng chốcđã theo không gian thông đạo lên Thiên giới.

Mười ba năm mới quay lại Thiên giới.

Thần Nam nhớ lại đại chiến ngày xưa, kí ức lại tràn về trong tim.

Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ đánh Thần gia khiến cả hai giới đều biết, chúng nhân hiểu rằng việc này có liên quan đến Thần Nam.

Hắnbiến mất mười ba năm, không ai biết hắn đi đâu, người thanh niên từngđại chiến tuyệt thế sát thần Hắc Khởi, vượt sang giới khác truy sátThái cổ quân vương như đá chìm đáy biển, sau trận chiến liền mất bóng.

Không ai coi trọng Thần gia, mất hắn rồi, Thần Nam thật sự gặp nguy.

Aicũng biết Thần gia vẫn còn một tiểu thiên giai, tuy mấy lần ra mặt đạichiến nhưng đó vẫn là hài tử, sao chống nổi nhất đại cao thủ từ Tháicổ, uy chấn thiên hạ như Pháp Tổ?
Một thân ảnh nhỏ thó bay khỏiNguyệt lượng lên tầng không Thiên giới, tuy qua mười ba năm nhưng hìnhdáng hài tử của Long Nhi không khác bao nhiêu, muốn thành niên chắc cầnrất nhiều thời gian. Hiện tại nó trông như trẻ nít năm, sáu tuổi, khuônmặt ngây thơ búng ra sữa.

Nó vẫn còn là một tiểu đồng.


Quầnáo rộng thùng thình không che được tấm thân đơn bạc, khuôn mặt trẻ nítkhông giấu được thần sắc quật cường, tay cầm hung binh phương thiên họakích của Thần Nam năm xưa, trường kích tỏ ra không tương xứng với thânthể nhỏ thó của nó.

Đôi mắt như hắc bảo thạch ánh lên tia kiên nghị, gào lên với giọng trẻ thơ: "Pháp Tổ, ta sẽ không thua, thay cha ta xuất chiến."

Một đứa trẻ đáng yêu, lại dám đối diện với Thái cổ cường giả như Pháp Tổ sao?

Long Nhi! Trong lòng Thần Nam chua xót, ánh mắt buồn thảm.

"Thần gia quả nhiên hết người." Pháp Tổ cười vang: "Lại sai đồng tử ra đây."

Nhưngkẻ theo đóm ăn tàn vô số, Pháp Tổ là tổ tông tinh thần hệ từ Thái cổthời kì, nhiều người coi y là chỗ dựa vững chãi, những người theo sauphần lớn là thần ma, thậm chí có cao thủ đệ ngũ giới. Tất cả đều gầmlên.

Long Nhi mím môi, mặt hiện rõ vẻ kiên nghị, dứt khoát đáp:"Ta không thua, không thể làm cha ta mất mặt." Tựa hồ nhớ lại việc ThầnNam mất tích khiến nó đau lòng, mắt ánh lên lệ quang.

"Ha ha..." Pháp Tổ cười vang.

Mộtmảnh kí ức thủy tinh lóe lên hình ảnh xuất hiện trên tầng không, Tứ tổhiện lên trong đó quát vang: "La Khải Nhĩ ngươi coi Thần gia ta khôngngười, được, đợi trăm ngàn năm nữa, ta hi vọng ngươi vẫn cười được.Ngày cường giả Thần gia từ đệ tam giới trở về là lúc ngươi lãnh đủ."

Pháp Tổ tuy vẫn cười nhưng những kẻ theo đuôi không cười nổi. Thần gia, không cần nói đến ai khác, chỉ Thần Chiến là đủ lắm rồi.

"Việctrăm ngàn năm sau, lúc đó sẽ nói. Hôm nay ta diệt mấy tên nghiệt chủngkhông nghe hiệu lệnh, đứng giữa hai giới này." Pháp Tổ xông lên.

Cùng lúc, thân ảnh nhỏ thó của Long Nhi vung phương thiên họa kích xuất ra sát khí ngập trời.

"Tịch Diệt Luân Hồi!"

"Tuyệt Diệt Thái Hư!"

"Tam Thiên Đại Thế Giới!"

"Sát Na Vĩnh Hằng!"

...

Tiếng nói trẻ thơ vang lên, phương thiên họa kích vũ động thành thiên phong, pháp tắc của bát hồn nhất nhất thi triển.

Nhữngngười quan chiến thấy thân ảnh cậu bé di động, tung hoành giữa thiênđịa, đại chiến liên tục với Pháp Tổ, trong óc không khỏi hiện lên hìnhảnh thanh niên cường giả ngày đó truy sát Thái cổ quân vương. Trongthoáng chốc, họ cơ hồ thấy được Thần Nam.

Nhưng bát hồn qua mấy lầntriệu hoán, thụ trọng thương nên không còn được như trước, Long Nhi tuyđủ khả năng khiến bát hồn phụ thể nhưng uy lực kém hẳn.

Thân ảnhnhỏ thó mấy lần bị ma pháp công kích hùng hậu của Pháp Tổ đánh văng đi,thổ máu, dù không phải đối thủ nhưng nó vẫn quật cường bất khuất xôngtới.

Một lần.

Hai lần.

...

Năm lần...

...

Thânảnh đơn bạc của Long Nhi nhuộm đỏ màu máu, gương mặt trẻ thơ trắng nhợtnhưng nó liên tục quật cường xông lên, múa tít hung kích, không chịuthoái lui.

Trên Nguyệt lượng, nhiều người Thần gia bật khóc...

Ngoàixa, Thần Nam cắn môi đến bật máu, nước mắt đã cạn khô nhưng lúc đótrong mắt hắn lấp lánh, song quyền phát ra tiếng răng rắc.

"Gừ..." Tiếng gầm đùng đục từ thể nội hán vang lên.

TiềmLong kinh hãi nhìn sang, y lại nghe thấy đại ma hồn năm xưa gầm rống.Long Vũ cũng lệ tuôn đầy mặt nhìn Thần Nam, nàng đã nghe thấy tiếng gầm.

Thần Nam cũng nghe thấy, hắn hét lên: "Ngươi trốn ở đâu? Ra đây cho ta."


Chợtcảnh vật trước mắt hắn đại biến dạng, tiến vào một vùng hỗn độn hưkhông, "hắn" đầu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt cực kỳ trẻ trung đang cườità dị, tạo cho người ta cảm giác tà ác.

"Là ngươi, đệ nhị Thần Nam tà ác." Hắn lập tức hiểu rằng đó là sản vật của Thái Thượng vong tình lục.

"Khôngsai, là ta! Đây là thần thức của chúng ta." Thần Nam trẻ tuổi cười tàác: "Muốn cứu nó sao? À, ta quên, nó cũng là hài tử của ta, muốn cứuhài tử của chúng ta sao?"

Thần Nam biết kẻ tà ác này không chịu khơi khơi xuất thủ, hắn không muốn nghĩ nhiều, gầm lên: "Nói, ngươi có điều kiện gì?"

"Ngươilà ta, ta lại là ngươi, còn ai hiểu hơn ta." Thần Nam tà ác cười: "Tabiết hết mọi trò của ngươi, đừng nói vớ vẩn nữa. Hôm nay mau cắt đứttrói buộc tinh thần cho ta."

Đoạn, vùng giữa Thần Nam và kẻ tàác kia sáng rực, mười mấy sợi xích do tinh thần luyện thành hiện lên,nối liền thân thể cả hai.

Thần Nam tà ác cười lạnh: "Ta mới tỉnhlại, ngươi cũng biết sau này ta sẽ cắt được mọi dây trói, không ai ngănnổi. Nhưng ta không đợi được, hôm nay ngươi giúp ta cắt đứt vài sợi. À,không cần hoài nghi, hiện tại ngươi là chủ thể, quyền chủ động nằmtrong tay, thực hiện rất dễ."

Thần Nam không do dự, vung chưởng thành đao chém xuống, năm sợi xích tinh thần bị cắt đứt, quát vang: "Mau cứu Long Nhi cho ta."

"Chỉ cứu không thì đơn giản quá?" Thần Nam tà ác lộ rõ vẻ khát máu, hai mắt tà quang đại thịnh.

"Mau đi."

TiềmLong và Long Vũ đều kinh ngạc, một đạo nhân ảnh nhanh chóng từ thể nộiThần Nam xuất ra, là một nam tử như Thần Nam lúc trẻ nhưng song mục quátà ác, mái tóc trắng xóa, khác hẳn Thần Nam.

Hào quang lóe lên, nhân ảnh tan biến.

LongNhi đã thấy thần trí mơ hồ, lúc há miệng phun máu, bị đánh bay đi thìmột thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Nó lộ vẻ vui mừng,hoan hỉ vô cùng rồi triệt để hôn mê.

Thần Nam tà ác ôm nó phá toái hư không, tan mất trước mắt những người quan chiến.

Tiềm Long và Long Vũ không dám tin vào mắt mình.

ThầnNam run rẩy mở rộng vòng tay, đón lấy Long Nhi từ tay Thần Nam tà ác.Khuôn mặt đẫm máu của cậu bé vô cùng đáng thương, đã hôn mê nhưng khôngngừng lẩm bẩm: "Cha..ở đâu...lúc nào thì về...Long Nhi mệt lắm rồi..."

Nghe vậy, Thần Nam không chịu nổi, nước mắt chứa chan, quay phắt lại nói với Thần Nam tà ác: "Giết Pháp Tổ cho ta."

"Ngươisẽ được như nguyện, không chỉ được tận mắt thấy mà sẽ tự thể nghiệmkhoái cảm sát nhân." Thần Nam tà ác cười tàn nhẫn: "Tâm thần chúng tatương liên, ngươi sẽ thấy như được tham dự trực tiếp, tự thân đạichiến."

Đoạn y hóa thành một đạo hào quang lao vào thể nội Long Nhi rồi nhanh chóng bay ra.

"Ta còn chưa phải là toàn thể, phải mượn sức bát hồn."

Liềnđó cất mình bay lên. Thần Nam cũng phảng phất cảm nhận như mình đangbay theo, Thần Nam tà ác nói không sai, lúc này cả hai tương thông,cũng coi như hắn đang đại chiến.

Hư không sau lưng Pháp Tổ vô thanh vô tức nứt toác, tuyệt thế hung kích chém xuống, cắt y thành hai mảnh.

Đương nhiên như thế không diệt nổi Pháp Tổ, y nhanh chóng tụ lại thân thể, giận giữ cực độ nhìn người mới tới.

Giờkhông thể nhận rõ đó là Thần Nam tà ác hay nguyên bản, cầm cây hungkích huyết nhục tương liên, ngửa mặt lên trời chảy nước mắt cười vang:"Ha ha... ha ha ha ha..."

Tiếng cười như sấm động khiến hư không vỡ toang.

Mọi thần ma sau lưng Pháp Tổ biến sắc, thanh niên tung hoành thiên địa lại xuất hiện.

"Ta về đây." Thần Nam ngẩng nhìn trời hú vang, mái tóc bạc không gió mà tung bay.

Phương thiên họa kích trong tay rung lên vui mừng, sát khí ngập thiên địa.

HậuNghệ cung, Liệt Không Kiếm, Huyền Vũ giáp, Thạch Cảm đương, Khốn Thiêntác bị Thần gia phong ấn mười ba năm nay đều kêu lên vang dội, đoạnphát ra hào quang sáng chói, bay khỏi Nguyệt lượng về phía hắn.



Giao diện cho điện thoại