Chương 87
Phong cuồng -"Nhược Lan...Nhược Lan, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Lí Uyên vừa truyền chân khí cho Nhược Lan vừa khẽ gọi nàng.
-"Gia gia, con không sao. Giờ con cảm thấy cánh cửa lục giai đã mở ra trước măt rồi. Con đã có thể bước vào một cảnh giới tu luyện mới rồi"
-"Nha đầu, ngươi thật thị vũ thành si mà. Ngươi thật quá điên cuồng mà.Nếu có chuyện chẳng lành thì sao đây? Khi đó thì cánh cửa lục giai còn ý nghĩa gì không?"
Lí Nhược Lan nở nụ cười thỏa mãn, vào lúc này, cuồng nữ bỗng nhiên biến thành một tiểu nữ tử ngây thơ, lay lay tay gia gia mình nói:"Lần sau con sẽ chú ý mà."
-"Nhất quyết là không có lần sau!"
-"Gia gia, người đã lộ diện thì cũng nên ra tay cứu Đỗ Hạo để tránh các vị tiền bối Đỗ gia trách cứ sau này. "
-"Hừ, ta giờ phải cứu ngươi, không có cách nào phân thân cứu hắn cả. Nếu vì thế mà mấy lão quỷ ở Đỗ gia sinh cuồng gây chuyện thì ta cũng không ngán"
Đung lúc đó, từ không trung, một thiếu nữ vận lam y, dáng điệu thanh tú vô xùng, ngự trên một con khổng tước bay tới. Nàng chính là Đỗ Linh, muội muội của Đỗ Hạo. Thấyviệc chẳng lành, nàng hét lớn:
-"Không được làm hại ca ca ta"
Tuy nhiên, nàng đã đến chậm một bước, mặc cho nàng có bản lĩnh cứu Đỗ Hạo khỏi tay Thần Nam hay không.(Chắc chắn là không rồi )!). Bọn đệ tử Đỗ gia khó mà ngăn được cao thủ lục giai Thần Nam. Đối với chàng, tu vị của bọn chúng quá non kém, và không quá khó để chàng kết thúc bọn chúng.
Vừa mới mất đi thân ngoại hóa thân, giờ lại bị truy sát, Đỗ Hạo chẳng còn muốn nhúc nhích nữa, hoặc giả hắn có muốn nhưnh lực bất tòng tâm. Đối mặt với kể địch siêu cường một lòng muốn giết mình, Đỗ Hạo vô cùng sầu não.
Từ nhỏ, hắn đã được coi là thiên tài võ thuật của gia tộc. Hơn hai mươi tuổi tu vi đã gần bước vào lục giai cảnh giới khiến hắn vô cùng tự tin xuất môn. Vậy mà từ khi bước vào giang hồ, lại luôn hứng chịu thất bại khiến hắn đâu khổ vô cùng.
"Phập"
Thần Nam lạnh lùng chém một kiếm xuống vai trái của Đỗ Hạo, máu tươi phun ra như mưa.
"Phập"
Lại một kiếm nữa hạ xuống, và lần này là cánh tay trái của Đỗ Hạo đổ máu.
-"A...không được tổn hại ca ca ta". Đỗ Linh hoảng hôt kêu lên."Nếu ngươi làm tổn hại ca ca, ta thề đời này sẽ băm thay ngươi thành muôn mảnh"
-"Hắc hắc, kiếp này nếu như không có kì tích phát sinh thì ta tựa hồ không thắng nổi ngươi, nhưng ta tin người của Đõ gia nhất định sẽ tiêu diệt ngươi". Đỗ Hạo mặc dù hai tay đã bị chặt đứt, vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn gượng cườinói:"Ta thừa nhận ta quả không đánh lại ngươi, nhưng Thần gia chỉ có một mình ngươi, cuối cùng thì ngươi cũng sẽ chết trong tay Đỗ gia chúng ta thôi. Mặc cho ngươi tư chất cao đến thế nào, cuối cùng cũng chết yểu tại Đỗ gia thôi(Nói nhiều quá ông nội!!!)Vận mệnh ngươi quả đáng thương! Ngươi sống lại cũng chỉ là trò chơi của quỷ thần thôi!"
"Phập"
Thần Nam khẽ vung tay, kiếm quang lóe lên, hai chân Đỗ Hạo vĩnh viễn lìa khỏi cơ thể hắn.
"A...", Đỗ Hạo rốt cục cũng không chịu đựng thêm được, hắn hét lớn: "Muốn giết cứ giết, sau hai mươi năm nữa, hậu nhân Đõ gia thực sự lĩnh hội được huyết ma chân thân, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù". Lúc này hắn thực sự đã đau đớn tới điên cuồng.
Thần Nam không nói, lạnh lùng vung tay, kiếm quang lần nữa lóe lên. "Phốc", lưỡi kiếm hạ ngay xuống cổ Đỗ Hạo, máu tươi phun ra, đầu lâu Đỗ Hạo văng về phía Đỗ Linh.
"A...Không..." Một tiếng thét thê lương vang lên làm chói tai mọi người xung quanh, Đỗ Linh vừa gào thét, vừa nảy khỏi lưng khổng tước. Khi nàng chạm đất cũng vừa kịp bắt lấy đầu Đỗ Hạo.
"Muội muội, ta không sao đâu, đừng sợ..."Đầu lâu Đỗ Hạo phát ra tiếng nói yếu ớt, sau cùng hai con mắt cũng nhắm lại.
"Ca ca, sau khi bại dưới tay tiểu long, huynh đã nhận lời muội trở vaeef gia tộc, cớ sao hôm nay lại dấu muội đi đến đây?Ca ca..."Đỗ Linh ôm đầu Đỗ Hạo trong lòng, cất tiếng khóc bi thảm. Lát sau, nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt phát ra hàn quang lạnh lùng, chằm chằm nhìn Thần Nam, nói:"Sớm muộn ta cũng băm ngươi thành muôn mảnh báo thù cho ca ca ta"
"Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sao?Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao?"Thần Nambinhf tĩnh đáp.
"Ầm"
Một đạo kiếm khí sáng lòa bổ từ trên trời xuống giữa Thần Nam và Đỗ Linh, mặt đất giữa họ xuất hiện một rãnh nứt sâu khiến người ta kinh hãi.Cao thủ Lí gia Lí Uyên lạnh lùng nhìn Thần Nam:"Thần Nam, ngươi quá ngông cuông rồi đó".
Thần Nam lộ nét khinh bỉ, nói:"Ta dù có ngông cuồng đến đâu thì cũng kém xa các ngươi. Cái gì mà Đông thổ đệ nhất đạo môn chứ? Lại còn liên kết với cái gọi là Đông thổ hoàng tộc, định xưng bá võ lâm Đông thổ.Thật không biết xấu hổ. Ta vạn vạn lần cũng không bằng các ngươi mà."
"Thần Nam, ngươi dù có bước vào lục giai cảnh giới thì cũng không có tư cách để ngông cuồng đâu".Lí Uyên lạnh lùng nói, hai mắt phát ra hai đạo hàn quang với sát ý vô tận
"Hừ, ta sợ ngươi sao?Hôm nay nhất định ta phải lấy mạng hai người bọn chúng"Thần Nam vừa nó vừa chỉ vào Lí Nhược Lan và đỗ Linh.
Lí Uyên vẫn lạnh lùng nói:"Thực sự ngươi đã tiến bộ ngoài sức tưởng tượng của mọi người, đã là kẻ đầu tiên trong lớp thanh niên cao thủ bước vào lục giai cảnh giới. Ta thực ra vì ngươi mà xuất môn, xem ra ta đã lo lắng không thừa. Đáng tiếc..., ngươi chẳng những không có cơ hội giết bọn chúng mà ngay cả tính mạng cũng khó mà bảo toàn"
"Thật sao?"Thần Nam cười lạnh nói:"Lão già chết tiệt nhà ngươi, muốn đánh thì đánh đi, đùng ở đó mà nói ăng sằng bậy.Ngươi cũng đừng quá ngông cuồng"(Hình như tớ mới là kẻ nói bậy)
Lúc này thì Lí Uyên không nói năng gì nữa, kiếm hướng Thần Nam bổ tới, một luồng kiếm khí cao tới vài chục trượng phá không bổ xuống. Thật là lãnh sâm u bích, khiến người ta phải khiếp đảm.
Tình hình đến đây xem ra không thể tránh khỏi một cuộc đại chiến, khiến cho lớp khán giả đứng ngoài vô cùng hưng phấn.Cao thủ lục giai đại chiến với thanh niên nhất đại đế vương thực sự có sức hấp dẫn. Phải biết rằng, vũ giả đạt tới cảnh giới ngự không phi hành tới nay vãn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.Vậy mà giờ đây lại xuất hiện trước mắt, bảo sao họ không hưng phấn cho được?
Đối diện với cao thủ đồng cấp, Thần Nam không dám khinh xuất, tử vong ma đao xuất hiện trong tay, hắn hướng đao lên cao phòng bị, ma khí đen sẫm tỏa ra xung quanh, đao khí nghịch không mà lên, hướng kiếm khí mà tới.Đao khí và kiếm khí va chạm gây ra quang mang chói lóa.
Ngay sau đó, Thần Nam đằng không tới giữa không trung, tạo với Lí Uyên một khoảng cách.Hai người đồng thời huy đọng lực lượng chuẩn bị công kích. Người ngoài tuy là không thấy, nhưng có thể cảm nhận được cỗ đại áp lực đó.
Lí Nhược Lan đã tới bên cạnh Đỗ Linh từ xa quan sát trận chiến.Dưới đất, Đông Phương Trường Minh cũng không nhân cơ hội này bỏ trốn mà lại hòa cùng đám đong lặng lẽ qua sát hai vị cường giả trên không.
Không một tiếng động nào phát ra, cả vạn người chăm chú nhìn lên cao, mong đợi trường đại chiến trăm năm khó gặp này.
Trên không trung hai cao thủ đang giằng co tại chỗ, hai người giống nhu hai đạo thiểm điện thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, trong chớp mắt đã thay đổi hơn mười vị trí.
Cuối cùng, Thần Nam đột ngột xuất hiện cạnh Lí Uyên,ma đao bổ xuống, thân hình phía trước vỡ vụn. Thần Nam cũng không vì thế vui mừng, chàng biết đối phương chẳng phải hạng thường, đó chẳng qua chỉ là một đạo lưu ảnh mà thôi. Chàng vội xoay ngược ma đao về phía sau bổ tới, đao mang màu đen mang theo nhiệt kình lao đi, trong không trung phát ra trận trận khiếu âm.
"Đang"
Ma đao cương mãnh đánh thẳng vào phi kiếm của Lí Uyên, thần kiếm hàn quang tản mát, bay về bên Lí Uyên.
Thần Nam cả kinh, đối phương đã sớm bước vào lục giai cảnh giới cao thủ, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. suýt chút nữa thì hắn đã bị thiệt thòi rồi.
"Sát"
Thần Nam lại lao tới, ma đao tỏa ra quang mang phát ra hàng vạn đạo quang mang, sát khí lẫm nhiên.
Lí Uyên vẫn bình tĩnh, khống chế phi kiếm phía dưới như giao long vùng vẫy giữa không trung giao phong với ma đao của Thần Nam.Hắn dù sao cũng đã bước vào lục giai cảnh giới lâu năm, rõ ràng phải cường thịnh hơn với cảnh giới lục giai sơ cấp của Thần Nam. Bất quá hắn lại rất kiêng kị tử vong ma đao trong tay Thần Nam.Vật tà dị màu đen kia thật là vô kiên bất tối.Cho dù hắn có phát huy hết công lực cũng khó mà áp chế được ma đao.
Hai người không ngừng thay đổi vị trí, trường kiếm dài vài chục trượng cùng đao mang lăng lệ giao tranh, xuyên khắp không gian, khiến cho nơi nào cũng có những cỗ năng lượng đáng sợ. Cũng may là hai người giao đấu trên cao, giả như họ giao chiến dưới đất thì không chỉ có mặt đất bị hủy hoại mà ngay cả đám đong cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Đại chiến đã qua được nửa khắc, Thần Nam rốt cuộc cũng hiểu tu vi mình kém hơn đối phương một bậc. Hắn muốn vận dụng nghịch thiên thất ma đao, nhưng lại có cảm giác không ổn, công pháp tà dị này thực sự là khó không chế.
Ngay khi Thần Nam định mở nội thiên địa dụ Lí Uyên vào thì từ không trung, một đạo kim quang như tia chớp phá không bay tới, trong chớp mắt đã tiến tới gần Lí Uyên.
Thần Nam trong lòng mừng rõ, kim ảnh đó đích thực là Long Bảo Bảo tới trợ chiến.
Tiểu long rất cựa kỳ nhanh nhẹn khiến Lí Uyên kinh hãi, tốc độ này thạt là quá nhanh. Điều làm hắn kinh ngạc hơn là tiểu long này lại không có bộ dạng hại người, cũng chẳng có hàn quang hay răng nanh sắc nhọn, hình dáng quả là rất đáng yêu.Bất qua, ngay khi hắn buông lỏng phòng bị thì tiểu long hữu thủ vung lên nhằng ngực hắn đánh tới.
Cách đó không xa, Thần Nam nở nụ cười, hắn đã thấy trên cây thần thụ phảng phất một quả nguyên anh...
Giao diện cho điện thoại