Chương 191
Phật thổ chi hạ xuất ma vương Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần hủy diệt linh căn dưới đất, tất nhiên sẽ dẫn tới việc linh khí bị tiết ra hỗn loạn, sẽ dẫn tới 1 loạt các sự việc đáng sợ phát sinh.
Linh khí hài hòa ở cực lạ phật thổ có thể nữu chuyển triệt để chỉ sau 1 đêm và nơi đây sẽ biến thành 1 nơi ác sơn ác thủy.
Đương nhiên cũng không thể coi đó là sự phá hoại thuần túy, chí ít là cũng phá vỡ được ưu thế đắc thiên độc hậu nơi đây. Những thâm sơn đại trạch (núi sâu hồ lớn) trong vòng 1 ngàn dặm, có thể sẽ bị linh khí bao trùm sau 1 đêm.
Qua 1 hồi phân tích, Thần nam đổ mồ hôi lạnh. Nếu mà làm như vậy thì chàng sẽ trở thành tử địch của cả phật giáo, e rằng cả thiên giới sẽ chẳng có chỗ cho chàng dung thân.
Có bách mạch chi tổ linh căn, việc tu luyện của đệ tử phật giáo coi như thành công gấp rưỡi, nếu như hủy hoại đi, thì đồng nghĩa với việc hủy đi nửa căn cơ của phật giáo.
Thần nam bình tĩnh nói: "Nếu làm như vậy, ta có thể sẽ chết mà không có chỗ chôn, có loại cửu hận như vậy, phật tổ giết trái tim ta, thì chẳng ai có thể hóa giải được. Nhưng mà, nếu như không làm như vậy, thì ta sẽ chẳng có chút cơ hội nào, vì Vũ Hinh, ta nguyện làm kẻ địch của Phật tổ."
Xem ra quyết thì định thì đơn giản như vậy, nhưng thực sự nó bao hàm cá ý nghĩa xả thân vì mong ước của bản thân.
Vũ Hinh đã vì Thần nam nhiều như vậy, hiện giờ Thần nam chỉ có 1 chút hi vọng, chàng không muốn vứt bỏ, dù cho phải chống lại cả thiên giới.
Tử kim thần long thở dài nói: "Chúng ta có thể biết điểm yếu của linh sơn thì phật tổ cũng biết, dĩ nhiên hắn sẽ dùng đại pháp lực bày bố phong ấn, muốn phá vỡ linh căn dưới đất e là không dễ như vậy."
Thần nam cười nhạt, quay đầu nhìn tiểu long trên vai, nói: "Chúng ta cứ quên mất công lực của tiểu long. Nó đã từng chén 1 hạt thần xá lợi của quang minh thần đệ nhất đại, cái sừng thứ 3 mọc ra có thể phá được phong ấn. Nó đã từng dễ dàng phá vỡ phong ấn ở tầng 1 và tầng 2 trong 18 tầng địa ngục. Ta nghĩ, nếu như đủ thời gian, đem toàn bộ công lực của chúng ta truyền vào cơ thể nó, thì nhất định có thể phá được phong ấn của linh sơn."
Tử kim thần long nghi ngờ hỏi: "Được không?"
Long bảo bảo chớp đôi mắt to, lầm bầm: "Ta cũng không rõ cái sừng này rút cuộc có dùng được không?"
Thần nam đáp lời vô cùng tự tin: "Ta nghĩ quang minh thần sau khi trọng thương mà chết đã để lại mấy hạt xá lợi, dự định sẽ phân ra vài năng lực đặc việt cho người kế thừa hắn, quang minh thần trong truyền thuyết là người khá giỏi phong ấn, phá ấn. Phải biết là hắn đã từng tự mình phong ấn một số nhân vật rất lợi hại vào 18 tầng địa ngục, ta nghĩ năng lực phá ấn của long bảo bảo hiện giờ tương đương với quang minh thần đệ nhất đại."
"Ồ, đại thần côn người yên tâm đi. Ta đại đức đại uy long bảo bảo thiên long sẽ rất rất rất nỗ lực thu thập tất cả thần sá lợi của người, để tuyệt học của người không bị thất truyền."
Khi nói mấy câu này, 2 mắt của long bảo bảo ánh lên "tặc lượng" (vẻ gian tặc).
Tâm động không bằng hành động.
Thần nam âm thần tới linh sơn, ẩn trong 1 mật lâm dưới chân núi, sao đó thả 2 con rồng ra.
Thần nam tay cầm lôi thần kiếm, thân kiếm hợp nhất, từ đầu tới chân hóa thành 1 đạo thần quang, chui vào lòng đất. Nửa khắc sau, Thần nam từ dưới đất chui lên, nói: "Quả đúng như dự đoán, dưới đất có người dùng pháp lực bày kết giới bảo hộ, long bảo bảo, trông cậy vào ngươi!"
Tử kim thần long và Thần nam không ngừng truyền chân nguyên vào trong người long bảo bảo, cho đến khi tên tiểu giai hỏa không chịu được la to lên thì mới ngừng lại.
Long bảo bảo chớp chớp mắt, lầm bầm: "Không chừng dưới lòng đất lại tìm được đồ gì tốt."
Nói rồi nó kêu lên 1 tiếng chui xuống đất.
Tử kim thần long và Thần nam cũng men theo địa động đi xuống, Dưới lòng đất, 1 tầng quang hoa thánh khiết nhàn nhạt bao phủ lấy linh căn.
Long bảo bảo dùng lực phá phong ấn, cả đầu toát mồ hôi.
"Quang minh đại thần côn tại thượng, đại thần côn trọc đầu đáng ghét, phong ấn nơi đây thực làm người ta đau đầu quá đi."
"Cố lên!" Thần nam cổ vũ, đồng thời ra hiệu cho tử kim thần long, hai người tiếp tục truyền chân nguyên cho long bảo bảo.
Đây thực là 1 quá trình gian khổ lạ thường, một người 2 rồng mệt mới mức gân cốt toàn thân như vỡ nát, liên tục nửa ngày mới phá vỡ được 1 điểm phong ấn.
Lá chắn phong ấn kiên cố, giống như 1 tấm sắt dày, bị người ta khoan 1 lỗ nhỏ.
Phí sức như vậy mà chỉ thu được có chút ít thành quả, long bảo bảo mệt tới mức muốn bỏ cuộc, nhưng Thần nam đưa ra các loại dụ dỗ, cuối cùng long bảo bảo lại chịu tiếp tục công việc gian khổ.
Sau khi phá vỡ từng điểm từng điểm phong ấn, sức mạnh kết giới ở đây đã giảm đi nhiều, nửa thời thần sau, long bảo bảo dùng cái sừng thứ 3, phá được 1 phiến nhỏ kết giới phong ấn.
Dưới đất truyền ra từng trận hoan hô.
Đi qua phong ấn đã bị vỡ, Thần nam và 2 rồng nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy trong 1 cái hang rất rộng lớn ở phía dưới, một cự long đang gào thét nhe nanh múa vuốt, linh khí không ngừng tỏa ra từ trên cơ thế nó, sau đó chầm chậm thông qua kết giới tiết ra từng điểm quang hoa.
"Ồ!" Tử kim thần long kêu lên kinh ngạc: "Linh căn này thực sự là hiếm thấy trong thiên địa gian, đã hóa thành hình thái rồng, nó đã có linh hồn, có trời mới biết được linh khí ở dưới này mênh mông tới mức nào."
"Quang minh đại thần côn tại thượng! Con cự long do linh khí tích tụ mà thành kia có vấn đề, các người hãy nhìn xem, trên 4 cái vuốt của nó dường như có khóa linh khí.
Đúng vậy, con cự long dài ngàn trượng do linh khí ngưng tụ thành hồn trên 4 chân vuốt đều có dây xích linh khí cực lớn quấn quanh.
Tử kim thần long sống đã lâu, kiến thức khá rộng lớn, nó thở dài nói: "Phật tổ nhất phái này thực là thâm hiểm, tù cấm 1 linh căn chi hồn trong cả trăm vạn dặm tại đây, chả trách linh khí của phật thổ lại đậm như vậy. Điều này còn đáng ghét hơn chục lần so với cường đạo. Linh khí trong 1 trăm vạn dặm vốn là phân bố đều khắp, nhưng mà lại bị cấm cố tại 1 chỗ, những khi vực khác thì đều là cùng sơn ác thuỷ (núi mòn sông cạn)."
Long bảo bảo làm bộ dạng thần côn, nói: "Ta đại đức đại uy từ bi vi hoài, sẽ hóa giải mọi tội ác, ngẫu tích đầu phát!"
Lúc này, Thần nam còn phát giác ra nơi này có chút gì đó không đúng, ở vị trí long hồn tâm tạng quang mang lấp lánh kia, có 1 vật thể không rõ phát ra ánh màu đen, đó tuyệt đối không phải là vật do linh khí ngưng tụ mà thành, ngược lại nó giống như 1 ma vật đáng sợ lạ thường.
Bởi vì nơi đây tuy linh khí mênh mông, đậm đặc vô cùng. Nhưng Thần nam vẫn cảm thấy 1 cỗ dao động ma khí đáng sợ.
"Ngã phật từ bi..." Một tiếng phật hiệu đột nhiên vang lên trong lòng đất. Tuy nghe vô cùng từ bi, nhưng làm cho Thần nam đổ mồ hôi lạnh.
Một người 2 thần quay nhìn lại phía sau, nhìn thấy 1 hòa thượng trẻ khoác tăng bào màu trắng nguyệt, đang đứng sau lưng họ cười mỉm, tỏa ra khí chất xuất thần phiêu dật vô cùng.
"Ngươi là ai?" Thần nam hỏi. Chàng kêu thầm trong lòng, phật môn quả là ngọa hổ tàng long, chàng đã cẩn thận như vậy rồi mà vẫn bị phát hiện ra.
Hai rồng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể vô thanh vô tức tới sau lưng bọn họ, rõ ràng hòa thượng này pháp lực thâm hậu, e rằng bọn họ không phải là đố thủ của hắn.
"Bần tăng Hoài nhân."
Tử kim thần long kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Ngươi là đệ nhất đại ngốc đầu (đầu trọc) sao? À không, đệ nhất phật tử, đại đệ tử của phật tổ ư?"
"Chính là bần tăng. Mấy vị thí chủ tại sao lại xông vào phật môn cấm địa?"
"Là... chúng ta bất cẩn nên lạc vào đây." Tử kim thần long cười méo xệch đáp lời. Hôm nay, bị một phật tử pháp lực cao thâm chặn tại đây, thực làm cho bọn họ thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn.
Hoài nhân mặt mỉm cười, miệng niệm phật hạo, nói: "Ngã phật từ bi, thiên giới tông ảnh thần long ngàn năm nay chưa xuất hiện, hôm nay đột nhiên lại có 2 thần long xuất thế, thật sự là 1 đại hạnh sự, ngã phật tọa tiền cuối cùng cũng có hộ pháp thần long rồi."
Hai con rồng giận giữ, hận không thể xông tới lúc này.
Thần nam không nói câu nào, vươn thần vương dực (cánh thần vương), thuận theo khuyết khẩu long bảo bảo vừa mở, xoạt 1 tiếng chui vào trong địa quật (hang), 2 con rồng nhìn nhau rồi cùng nhanh chóng lao theo.
"Ngã phật từ bi. Ba vị thí chủ, đây là ý gì? Lẽ nào 3 ngươi muốn phá linh căn. Nếu mà như vậy, ta khuyên các vị thí chủ hãy sớm quay đầu, biển khổ vô biên quay đầu là bờ. Với tu vị của các vị mà nói, một khi tiếp cận với linh căn chi hồn thì trong chớp mắt sẽ bị linh khí cuồng hãn biến thành cát bụi."
Rõ ràng Hoài Nhân chẳng có chút gì lo lắng.
Thần nam vẫn không nói lời nào, chỉ nhanh chóng mở nội thiên địa, lấy ra lôi thần và thủy tinh bình có chứa lôi thần tử hỏa mà trước đây lấy được từ lôi thần điện, mang tất cả ra ngoài, cho chúng trôi nổi trong hư không.
"Grào..." Tử kim thần long kêu lên run rẩy, nói: " Long... long mụ tại thượng!"
Long bảo bảo lập tức trợn tròn đôi mắt.
Hai con rồng biết rõ sự đáng sợ của đám ma lôi và thần hỏa này, nếu như năng lượng ma pháp lớn như này phát nổ cũng lúc, thì đừng nói tới linh căn chi hồn mà ngay cả linh sơn này cũng nổ tan xác.
Hoài nhân tuy chưa từng nhìn thấy những trang bị ma pháp này, nhưng đã bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, hắn khẩu tụng phật hiệu nói: "Ngã phật từ bi, 3 vị thí chủ quay đầu là bờ."
Thần nam trầm giọng nói: "Ta cũng muốn quay đầu, nhưng ngươi đã chặn đứng đường lùi của bọn ta rồi."
"Bần tăng không có ác ý."
Hoài nhân thân người lóe sáng, rời khỏi động khẩu thông lên mặt đất.
Thần nam nhanh chóng thu tử kim thần long và long bảo bảo vào trong nội thiên địa, lấy 1 ma lôi từ khuyết khẩu phong ấn ném ra ngoài, sau đó lại thu lại đám ma lôi.
Thần nam triển khai thần vương dực bay lên, muốn nhanh chóng chạy khỏi thế giới dưới đất này.
Nhưng lúc này, Hoài nhân cuối cùng cũng động thủ, một đạo pháp thủ ấn cực lớn giận giữ ấn xuống, dù cho Thần nam có được thần tốc, nhưng Hoài nhân đã sớm có chuẩn bị, tung 1 chưởng đánh vào đôi cánh của Thần nam.
"Hự!"
Thần nam thổ 1 ngụm máu tươi, bay lên.
Lúc này, đúng trong quá trình này, trong địa quật vang lên 1 tiếng nổ kinh thiên, giống như trời sập, làm cho hồn phách của người ta như muốn rớt ra ngoài cơ thể.
Hoài nhân hòa thượng đại kinh thất sắc, hắn không nghĩ lại dẫn tới hậu quả như vậy, hắn có cảm giác như ngày tận thế sắp tới, cả người hắn dường như mất đi linh hồn, nói: "Có giết các người một ngàn lần, cũng không thể vá được thao thiên đại.
Giao diện cho điện thoại