Thần Mộ 2

Chương 77: Phong đô lão thi




Đến lúc rời khỏi nội thiên địa của Thần Nam, Nạp Lan Nhược Thủy vẫn còn mang theo nét hoảng hốt, nàng cảm giác nàng và Thần Nam thực sự là con người của hai thế giới

Con rồng du côn cùng Thần Nam đều cảm thấy có chút bất an trong lòng, một sự thật đáng sợ hiển hiện trước mắt bọn họ. Những kiện côi bảo lưu truyền từ trước đến giờ, bất kể là chưa từng bị ai bắt gặp, nhưng chỉ cần có truyền thuyết tức là đủ chứng minh chúng có tồn tại.


Nhưng, chiếc cổ thuẫn bị vỡ nát đó chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng xem ra nó cùng đẳng cấp với Hậu Nghệ cung và Huyền Vũ giáp. Chỉ là nó đã bị phá vỡ từ lâu rồi. Chắc hẳn ngày xưa, nó cũng là một thánh vật được nhiều người biết đến.

Vào một thời điểm nào đó, không biết đã có một việc gì khủng khiếp xảy ra, một mảnh vỡ của cổ thuẫn mà đến chủ thần cũng không thể nào đánh vỡ được. Khi có chưa bị vỡ thì còn khủng khiếp đến mức nào. Có thể phá vỡ được nó thì cần phải dùng đến một lực lượng như thế nào

Thần Nam tu luyện tại Long cốc đã gần một tháng. Bây giờ nội thiên địa đã được khai mở, hắn tiến vào một lĩnh vực tu luyện mới. Huyền Vũ quy giúp hắn mở rộng nội thiên địa ra gần một trăm trượng, còn Hậu Nghệ cung thì giúp hắn đem lại một nguồn sức mống mạnh mẽ cho vùng đất đó.

Lợi dụng hai kiện thánh vật khai phá nội thiên địa, kết qủa vô cùng khả quan. Nếu như những người khác cũng tu luyện nội thiên địa mà biết chuyện này chắc chắn sẽ bị chấn kinh cực độ. Có thể nói, nếu như không có hai kiện thánh vật đó, Thần Nam không thể trong một thời gian ngắn như vậy, đem tiểu thế giới của mình tế luyện đến trình độ như vậy

Nạp Lan Nhược Thủy biết rằng Thần Nam sớm muộn cũng rời đi, nhưng nàng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Một tháng ngắn ngủi, nàng cảm thấy trong lòng có nhiều thay đổi. Vào lúc chia tay, trong lòng nàng có một nỗi buồn không nói thành lời.

Nhưng thần y xinh đẹp vẫn cố bảo trì vẻ bình tĩnh thường ngày. Nàng im lặng vẫy tay từ biệt một người, một rồng đang bay lên không.

"Nhược Thủy, nếu như ta còn sống, nhất định sẽ quay về gặp nàng. Ta sẽ vì nàng mà tạo ra một thiên đường trong nội thiên địa.

"Grào…"Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp núi rừng, Tử kim thần long mang theo Thần Nam khuất dần nơi phía chân trời.

Nạp Lan Nhược Thủy lặng lẽ nhìn lên cao, rất lâu sau nàng mới khẽ thở dài: "Ta có nên học thuật trường sinh không đây…".

Thần Nam có chút phiền muộn. Hắn hiểu được tâm ý của nàng, nhưng hắn không thể quên được người con gái Vũ Hinh của ngàn năm trước. Cho nên hắn không thể cho nàng một một lời hứa hẹn gì để nàng có thể hi vọng.

Cùng với sự xuất hiện lần lượt của tiểu Thần Hi và thi thể sản sinh linh trí của Vũ Hinh, hắn cảm giác nàng chưa biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Hắn tin rằng sẽ có một ngày hắn sẽ làm cho nữ tử mà hắn yêu thương lo lắng lại xuất hiện trước mặt hắn.

Nạp Lan Nhược Thủy một mình nơi Long cốc, Long Vũ lãng quên giang hồ…Thần Nam nghĩ đến đây, cảm thấy vô cùng phiền lòng.

"Nếu như…Vũ Hinh chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta."Thần Nam ngẩng mặt lên trời hét lớn: "Vũ Hinh, nàng hãy mau quay lại".

"Ặc, tên tiểu tử hỗn xược kia, ta biết ngươi đang nghĩ gì, điều đó đơn giản thôi mà. Hoa hồng đen, hoa hồng trắng, hoa hồng…hồng, đều là hoa hồng. Do đó, tất cả…đều không được lãng phí, tất cả trồng vào chung một bồn. Hãy làm cái bồn to một chút, sau này còn có thể tiếp tục trồng thêm…oa, ha ha, ý tưởng hay quá phải không? Grào…"

Đáp lại lời của nó là một phát Cầm Long thủ, kim sắc quang chưởng giáng thẳng xuống đầu nó.

"tiểu tử hỗn xược, Long đại gia ta nói đều là kim vàng thước ngọc. Không được làm cho bất kì đóa hồng ảm đạm buồn thương, tàn hoa rụng lá". Con rồng du côn làm ra vẻ hiền triết, lên giọng giáo huấn: "Hiền triết đã từng dạy: Người quân tử phải cố gắng liên tục, y như vũ trụ hoạt động không ngừng nghỉ, quân tử háo sắc mà không dâm dục. Nam nhi phải bác ái, có lòng nhân mà không huênh hoang, có tình thương mà phải kín đáo, chịu trách nhiệm với những vinh nhục của những người đẹp, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi"


Nghe những lời hàm hồ đó, mặt Thần Nam còn tím bầm hơn cả mặt của con rồng du côn. Tử kim thần long cười ha hả nói: "ha ha.long đại gia là một thiên tài, ngươi ghen tị với ta cũng chẳng có tác dụng gì đâu! Grào…".

Thần Nam lúc này trong lòng khó chịu, chỉ muốn giết người, nhưng giờ còn cách Đế vương chi chiến một tháng, tạm thời hắn không tìm được đối thủ.

Hắn nghĩ tới lão Tổ thi vương của Cản Thi phái, không biết lão đã ra khỏi Đỗ gia huyền giới chưa, không biết là lão còn sống không. Hắn rất muốn tìm hiểu kết quả của cuộc chiến tại Đỗ gia huyền giới.

"Lươn già, đi, chúng ta đên Phong Đô sơn

Tử kim thần long rùng mình, nó hiểu ngay ý đồ của Thần Nam, lúc lắc cái đầu rồng to lớn nói: "Không đi, cái lão trời đánh đó không dễ chết thế đâu, ta không muốn đối mặt với lão ấy".

"Nhất định phải đi, ta muốn biết tình huống cụ thể, xem lão còn sống hay không, nếu như còn sống, lão bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không, từ đó có thể đoán được thực lực của mấy lão quái vật trong Đỗ gia huyền giới".

Thấy Thần Nam khăng khăng như thế, Tử kim thần long dùng long trảo vuốt nhẹ lên Huyền Vũ giáp (lúc này có màu sắc giống như màu vảy của nó) nói: "Lão quy ngươi phải bảo vệ ta đó".

Phong Đô sơn nằm ở phía Tây Nam Sở quốc, cách Tấn quốc hàng ngàn dặm.Nhưng với tốc độ biến thái của Tử kim thần long, khoảng cách đó cũng chẳng vấn đề gì.

Phong Đô sơn làm một khu vực núi non liên miên bất tuyệt, có thể nói là địa phương có âm khí dày nhất trên toàn đại lục, có đại danh đỉnh đỉnh là Quỷ sơn. Cho dù là ban ngày, toàn bộ dải núi mây mù ảm đạm, tiếng quỷ khóc không ngừng. Ban đêm, ở đây càng giống như u minh địa ngục, khắp nơi đều là quỷ hỏa phập phù, vong hồn bay lượn.

Năm đó khi Tiên ảo đại lục cùng Ma ảo đại lục còn liền kề, đã có vô số các cuộc đại chiến giữa đông và tây phương. Chinh chiến ngàn năm có dư, có hơn nghìn vạn quân binh chết trận bị mai táng tại Phong Đô sơn, khiến nơi này thành nơi quỷ địa có âm khí nặng nhất trên đại lục.

Chọn bất kì một nơi nào trong núi, đào xuống nửa mét, đều thấy xương người. vào ngày mưa gió, vô số xương người trắng hếu bị cuốn ra ngoài núi.

Những cư dân sống bên ngoài Phong Đô sơn, đối với việc thấy quỷ giữa ban ngày sớm đã coi như không thấy gì, chẳng chút kì quái.

Đối mặt với quỷ sơn qủy khí trùng trùng, âm u bên dưới, Tử kim thần long cảm giác toàn thân phát run, miễn cưỡng hạ xuống bên dưới.

"Đoan Mộc từng nói với ta, Huyền giới của Cản Thi phái được đánh dấu bởi ngon núi cao thứ 7 trong Phong Đô sơn, ngươi mau tìm kiếm xem".

Cho dù là Tử kim thần long bình thường tự cao tự đại, lúc này nó cũng vô cùng cẩn thận, toàn bộ cơ thể thu lại còn khoảng 3 trượng, chở Thần Nam bay quanh Phong Đô sơn, tìm ngọn núi cao thứ 7.

Toàn bộ khu vực được bao phủ bởi mây đen và quỷ khí âm u này vô cùng rộng lớn. Tử kim thần long mặc dù bay nhanh nhưng cũng phải mất nửa giờ mới bay hết một vòng

"Có lẽ là ngọn núi đó" Thần Nam chỉ một ngọn núi bao phủ bởi mây mù nói.

"Ngọn núi quỷ thứ bảy trong truyền thuyết…grào.nhìn thật khủng bố lạnh lẽo, thật là làm cho rồng kinh sợ trong lòng". Tử kim thần long cực kì không tình nguyện chở theo Thần Nam tiến về phía trước.

Thần Nam an nủi: "Yên tâm, nếu như gặp phải lão quỷ đó, ta sẽ mở nội thiên địa, ta và ngươi trốn vào rồi đóng chặt lại, không để lão phát hiện ra nửa điểm tung tích nào.

"hừm, quá tự cao đó. Tu vi của ngươi có hạn, những tu luyện giả có công lực cao hơn ngươi, có thể phát hiện ra được vị trí của nội thiên địa của ngươi, hơn nữa tên khốn đáng sợ đó còn có năng lực phá toái hư không.

"Không sao, ngươi cũng thấy đó, lão quỷ đó phản ứng chậm chạp, hiền giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hết, linh thức cũng chưa nhanh nhạy lắm. Mà nếu như lão phát hiện ra sự tồn tại của nội thiên địa thì đã sao? Ở đây có hai kiện rưỡi thánh vật. Ta không tin là lão có thể phá được phòng sự của thánh vật tiến vào.

Trên ngọn núi thứ bảy, khắp nơi đều là hài cốt, giữa trung tâm làm một tòa cung điện được dựng bằng xương trắng, cửa vào tối om, bên trong truyền ra từng trận quỷ gào".

"Đó chắc chắn là mốc đánh dấu nội thiên địa của Cản Thi phái, xuyên qua cái cửa động tối ôm kia, có lẽ là hang ở của Tổ thi vương.

"Grào…mẹ nó chứ, lão trời đánh thánh vật đó, đến nơi ở cũng làm cho rồng rét run à".

Một người một rồng tiến vào bạch cốt điện, sau khi đi qua một thông đạo u ám, ánh sáng hỗn độn xuất hiện, ở nơi đó đúng là đường vào huyền giới.

Sau khi Thần Nam và Tử kim thần long cẩn thận tiến vào huyền giới của Cản Thi phái, lập tức phát kinh, bên trong một khoảng tối tăm, giơ tay trước mặt không nhìn thấy ngón, mùi thối rữa khiến người ta không chịu nổi.

Bọn họ dừng lại ở cửa huyền giới, không dám manh động, nín thở, thu liễm toàn bộ khí tức phát ra bên ngoài, lặng lẽ tìm kiếm tung tích của Tổ thi vương

Đợt nhiên, mây mù đen kịt như sóng thủy triều rút đi, huyền giới từ từ sáng lên. Nhưng Thần Nam cùng Tử kim thần long đều hít mạnh một hơi. Phía xa có một ngọn núi xương người, như một cái phễu lớn, đang hút hết luồng hắc khí vô tận đó.


Cái mà làm người và rồng kinh hãi còn ở phía sau. Đợi đếnkhi toàn bộ mây mù biến mất, trên núi xương người xuất hiện một ma ảnh cao lớn.

Một ác quỷ đầu tóc rối bù im lặng đứng tại đó, mùi thối rữa khiến người ta không thể chịu được đang phát ra từ phía đó. Hai hốc mắt trống trơn làm người khác ghê sợ. trên người lão phủ đầy xương người, xuất phát từng trận âm hàn khí tức lạnh lẽo, những nơi không có xương người bao phủ, nước vàng chảy ra, vô cùng ghê sợ.

"Hô"

Tổ Thi vương há to miệng, mây mù đen kịt vô tận bay ra, toàn bộ huyền giới lại bị bóng tối bao phủ.