Cùng lúc đó, trong một khu vực cách ba người bọn họ chừng mười mấy dặm, có chim hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ, cây cối to lớn xanh tươi rậm rạp, trông có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Vèo….
Đột nhiên, nhiều người mặc áo đen xuất hiện ở đây, và mỗi người họ đều đeo mặt nạ.
- Báo cáo đội trưởng, bọn người Huỳnh Khiếu Lôi đã vào rừng và đang đi về phía này.
Một người đàn ông mặc áo đen và đeo mặt nạ lúc này đang quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói với một người đàn ông mặc áo đen khác trước mặt.
- Ồ, vào rồi sao? Lần này Tông chủ ra lệnh, bảo chúng ta ở chỗ này chặn lại Huỳnh Khiếu Lôi, chờ cao thủ Tông chủ mời tới. Nhưng nếu có cơ hội giết chết Huỳnh Khiếu Lôi thì không còn gì tốt hơn.
Người áo đen trước mặt người đàn ông đang quỳ một chân âm trầm nói. Chợt nhìn vào đám người áo đen, lạnh lùng nói tiếp:
- Được rồi, người cũng sắp tới rồi, mau ẩn nấp trước, sau khi nghe lệnh hãy hành động. Lần này, chúng ta nhất định phải giữ chân cho được Huỳnh Khiếu Lôi, nếu như phạm sai lầm, các ngươi biết hậu quả rồi chứ?
- Dạ.
Dứt lời, tất cả bọn người mặc áo đen liền tản ra, biến mất không thấy tăm hơi. Dường như đang đợi con mồi tới, nếu như có người ở đây, sẽ phát hiện rất nhiều người áo đen đều có thực lực Đồng Khí Cương trở lên, thực lực này tính ra cũng không hề thấp, ở trấn Dương Thiên có thể tiêu diệt tất cả thế lực dưới quyền các thế lực lớn.
Mà lúc này, ở một bên khác, chỗ ba người Huỳnh Vân.
- Cha, cha rốt cuộc muốn hái dược liệu gì? Đi lâu như vậy rồi….
Huỳnh Phát hai tay ôm đầu, trong miệng ngậm một cọng cỏ, nhàm chán nói.
Huỳnh Vân nghe vậy, cũng đưa mắt về phía Huỳnh Khiếu Lôi, chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
Nhìn bộ dạng của Huỳnh Phát, Huỳnh Khiếu Lôi lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói:
- Tiểu tử này, ngươi vừa mới nghỉ ngơi, bây giờ còn chưa đi xa, mà đã than thở rồi, có phải muốn ta cõng ngươi không?
Huỳnh Phát thấy thế liền co đầu lại, lén lút lè lưỡi.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn Huỳnh Phát như vậy cũng lắc đầu. Khi còn bé, ngày nào ông cũng phải cõng đá mà chạy, còn vất vả hơn tiểu tử này nhiều, mẹ kiếp, tại sao nó không giống tính cách của cha nó thế nhỉ? Thật là bực bội mà!
Ngay lập tức Huỳnh Khiếu Lôi xoay người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Lần này chúng ta chủ yếu sẽ hái ba loại dược thảo, Tinh Quả, Ngưng Khí Thảo và Ma Huyết Thảo, đối với hai đứa đều có chỗ tốt, đối với tăng lên chân khí và ngưng khí, cũng có trợ giúp rất lớn.
Hai người Huỳnh Vân nghe thấy thế đều sửng sốt. Chẳng lẽ những thứ thuốc này là cho hai người bọn họ dùng sao? Huỳnh Phát lập tức hỏi:
- Cha, những thuốc này là cho chúng con dùng sao?
- Vô nghĩa, không cho các ngươi dùng thì cho ai? Ta cũng không bị bệnh, mắc mớ gì đi hái làm cái gì. - Huỳnh Khiếu Lôi đáp.
Nghe xong đáp án, Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nhìn nhau, có thể nhìn thấy một tia vui sướng lộ ra trong mắt lẫn nhau. Tuy nhiên trong lòng Huỳnh Vân lại có thêm một cảm giác ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm này rất ít trải qua, cho nên nàng liền âm thầm nhỡ kỹ.
Ba người Huỳnh Vân tiếp tục đi, một lát sau, ba người đã đến bên ngoài khu vực bọn áo đen mai phục.
Huỳnh Khiếu Lôi chợt dừng bước, nhìn xung quanh, lập tức cau mày, vừa rồi ông cảm thấy có chút khác thường, nên lập tức quay đầu nói với Huỳnh Vân và Huỳnh Phát phía sau:
- Hãy cẩn thận, theo sát ta.
Rồi lại tiếp tục bước đi, hai người Huỳnh Vân nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng vẫn theo sát phía sau Huỳnh Khiếu Lôi.
Nhưng ngay khi ba người vừa tiến lên không bao lâu, một tiếng nói đột nhiên vang lên:
- Động thủ.
Khi âm thanh rơi xuống, thì có thể nhìn thấy từng bóng người trong bụi rậm và trên cây xung quanh lao ra, nhanh chóng bao vây ba người họ.
Thấy vậy, Huỳnh Khiếu Lôi lập tức cảnh giác, hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát cũng dựa lưng vào nhau, vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt có chút lo lắng. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp phải tình huống này, đều có chút lúng túng.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn xung quanh, dáng vẻ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, cũng lập tức hỏi:
- Các ngươi là ai?
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn thấy tất cả chúng đều đeo mặt nạ, rõ ràng đối phương là có chuẩn bị, nhưng ông chỉ băn khoăn không biết ai lại muốn đối phó mình, lại thấy thực lực của những người này, tất cả đều là Đồng Khí Cương trở lên, liền biết thế lực sau lưng đối phương phải rất mạnh.
Huỳnh Khiếu Lôi vừa dứt lời không lâu, một người mặc áo đen bước ra, âm trầm nói:
- Chúng ta là ai? Ha ha…. Chúng ta là người muốn mạng của ngươi. Lên cho ta.
Lời nói của người áo đen vừa dứt, bọn người áo đen lập tức lao về phía ba người bọn họ, trên tay mỗi người đều có một thanh chủy thủ sắc bén.
Nhìn rất nhiều người áo đen như cào cào công kích, bàn tay nhỏ bé của Huỳnh Vân lúc này cũng nắm chặt.
Lúc này, Huỳnh Khiếu Lôi nhìn đám người mặc áo đen đông như kiến, trong lòng cũng hơi lo lắng, nếu mình ông thì không thành vấn đề, nhưng ngặt nỗi, ở đây vẫn còn hai đứa trẻ mới Khí Công cấp ba.
Thấy vậy, Huỳnh Khiếu Lôi nhanh chóng một tay cầm Huỳnh Vân và một tay nắm Huỳnh Phát, nhìn ra ngoài vòng vây, dùng hết sức ném hai người họ ra ngoài.
Đối với hành động của Huỳnh Khiếu Lôi, Huỳnh Vân và Huỳnh Phát cũng sững sờ, khi họ phản ứng lại thì đã bay ra khỏi vòng vây rồi.
Những người mặc đồ đen cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng họ cũng không quan tâm, bởi vì họ đã nhận được mệnh lệnh là giữ chân Huỳnh Khiếu Lôi.
Ngay lập tức, Huỳnh Khiếu Lôi bắt đầu đánh nhau với những người áo đen.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn vào những người áo đen, chân khí dày đặc của ông ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu bạc, vung tay lên, chiếc nhẫn trên ngón trỏ của bàn tay trái của ông chợt có một tia sáng lóe lên, ngay sau đó trên tay ông lập tức xuất hiện một thanh trường thương màu bạc.
Keng keng
Âm thanh binh khí va chạm vang lên, Huỳnh Khiếu Lôi cầm trường thương trong tay, dũng mãnh vô cùng, đối mặt với sự tấn công đông đảo của bọn người áo đen, ông cũng không hề bị tổn thương, ngược lại đánh trả lại bọn người áo đen, cũng làm bị thương vài tên trong bọn chúng.
Dù sao thì giữa Bạc Khí Cương và Đồng Khí Cương vẫn phải có một khoảng cách nhất định chứ.
Mà người đàn ông áo đen ra lệnh trong trận chiến, cũng phát hiện ra lỗ hổng này, biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là một biện pháp hay, cho dù hắn ta cũng là Bạc Khí Cương, nhưng đối đầu với Bạc Khí Cương đỉnh thì vẫn có một khoảng cách.
Trận chiến ngày càng trở nên khốc liệt, chân khí bay múa, từng bóng sáng của vũ khí lóe lên, ngay cả cây cối ở phụ cận cũng bị đánh trúng ngã đổ, đá sỏi bay tứ tung, khói bụi mịt mù.
Còn Huỳnh Vân và Huỳnh Phát vừa bị Huỳnh Khiếu Lôi ném khỏi vòng vây, nhìn trận chiến ác liệt này, cũng vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng dũng mãnh của Huỳnh Khiếu Lôi, họ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trận chiến vẫn đang tiếp diễn. Tuy nhiên, người đàn ông áo đen đã ra lệnh lại phát hiện nhiều người của mình đã bị Huỳnh Khiếu Lôi giết hoặc làm cho bị thương.
Nhìn một màn này, tên áo đen dẫn đầu cũng có chút lo lắng, theo tình hình này xem ra, người của hắn ta chưa giúp được gì thì đều đã bị giết hết rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay. Tuy nhiên, lúc đang đấu với Huỳnh Khiếu Lôi, hắn ta vô tình nhìn thấy hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát bên ngoài vòng chiến đấu, ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên, liền chỉ vào hai người họ và hô lên:
- Đi, bắt hai tiểu tử kia.
Hai người Huỳnh Vân bên ngoài nghe được lời này cũng sửng sốt. Ái chà chà, trốn cũng không được à?
Người áo đen vừa nói xong liền có hai người lao ra, chạy đến chỗ hai người Huỳnh Vân.
Còn Huỳnh Khiếu Lôi cũng phát hiện ra điều này, cũng biết ý đồ của hắn ta, muốn bắt hai người Huỳnh Vân để bắt ông khuất phục, vì thế, ông lại vung trường thương ra sức quét sạch đám người áo đen.
- Hừ…
Ngay lập tức, một luồng chân khí hình thành xung quanh và lao về phía những người áo đen đang ở bốn phía.
Thấy vậy, những người áo đen nhanh chóng tạo thành một hàng phòng thủ, chống lại một luồng chân khí.
Nhưng Huỳnh Khiếu Lôi lại thừa dịp lúc bọn chúng chống cự chân khí, đột nhiên xông ra vòng vây, bay nhanh về phía hai người Huỳnh Vân.
Tên mặc áo đen dẫn đầu cũng chú ý đến điều này, ngay lập tức hét lên:
- Mau, giữ ông ta lại cho ta.