Chương 26: Bí mật của Thần Châu
Huỳnh Vân nghe xong thì cũng đã hiểu rõ về những viên ngọc này, cũng biết hai viên ngọc trong cơ thể mình là chuyện như thế nào.
Nàng nhìn chằm chằm Lương Thành, vội vàng hỏi:
- Kinh ca à, vậy hai viên ngọc trong cơ thể ta có tác dụng gì?
- Tác dụng à?
Lương Thành mỉm cười, rồi nhìn Huỳnh Vân bằng ánh mắt như thể đang hâm mộ Huỳnh Vân vậy, rồi nói:
- Tác dụng chính là, một viên có thể đốt cháy một vùng đất rộng hàng triệu dặm, biến thành nơi đó một vùng lửa cháy cực nóng. Viên còn lại có thể hấp thụ tất cả chân khí trong bán kính một trăm ngàn dặm và sử dụng nó cho chính mình, hơn nữa theo tin tức trước đây, người có được Thuồng Luồng Ma Châu sẽ có một tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Huỳnh Vân nghe Lương Thành nói cũng trợn to hai mắt, trên mặt đều là vẻ kh·iếp sợ không thể tin.
Nhìn biểu cảm của Huỳnh Vân, Lương Thành lại cau mày và tiếp tục nói:
- Vân đệ, đệ hiện tại còn cách bước này rất xa, cũng đừng quá vọng tưởng, năm xưa người có được những Thần Châu này, đều không ngại gian nguy mới trở thành người có tiếng tâm lừng lẫy trên lục địa, bây giờ đệ đã có được Thần Châu, hơn nữa còn là hai viên, đây là điều không thể ngờ được.
Lương Thành dừng lại một chút, rồi tiếp tục nghiêm túc nói với Huỳnh Vân:
- Đối với một số người, cho dù họ dành cả cuộc đời, họ cũng không thể có được cơ hội này. Bây giờ chắc đệ cũng biết tầm quan trọng của Thần Châu đối với người tu luyện rồi phải không? Ta hy vọng đệ có thể thể hiện sức mạnh thực sự của Thần Châu, mặc dù đệ vẫn còn cách một bước rất xa, nhưng ta tin rằng đệ sẽ có thể làm được.
Nghe Lương Thành giải thích, Huỳnh Vân cũng đã hiểu được nhân quả của Thần Châu và hậu quả mà Thần Châu gây ra, lúc này Huỳnh Vân cũng bình tĩnh lại và rơi vào trầm tư. Nàng thầm nghĩ: "Kinh ca nói đúng, loại linh vật của trời đất này không nên nói cho người khác biết, một khi có người thèm muốn thì đúng là phiền phức lớn."
Thấy Huỳnh Vân đang trầm tư, Lương Thành cũng không quấy rầy, nhưng trong lòng hắn lại khẽ thở dài: "Haiiiii, Vân huynh đệ à, thật ra tất cả những người có được Thần Châu đều có chung một sứ mệnh, nhưng hiện tại ta không muốn nói cho đệ biết, bởi vì không muốn tạo áp lực quá lớn cho đệ, nếu ta nói cho đệ biết những kẻ đó mạnh như thế nào, ta nghĩ ngay cả một người có ý chí kiên cường cũng sẽ bị đã kích rất nặng. Vân đệ, mong đệ có thể hiểu cho nỗi khổ của Kinh ca."
Huỳnh Vân đang trầm tư lúc này cũng quay đầu lại lắc đầu, bởi vì nàng thấy bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng mà thôi, chi bằng bây giờ lo tăng thực lực của mình trước đã.
Nhưng chợt Huỳnh Vân dường như lại nhớ ra điều gì đó, vì thế hỏi Lương Thành:
- Đúng rồi Kinh ca, sao huynh lại biết nhiều chuyện như vậy?
Nghe Huỳnh Vân hỏi, Lương Thành tức khắc cảm thấy b·ị đ·âm trúng chỗ yếu, gãi gãi đầu.
- Cái này…
Tuy nhiên, sau đó sắc mặt lại trở nên trịnh trọng, trầm giọng nói:
- Vân đệ à, đệ phải hiểu rõ, mỗi người ít nhiều đều có bí mật của chính mình, không phải ta không muốn nói cho đệ biết, mà vì nếu lúc này ta nói cho đệ biết thì sợ sẽ làm hại đệ, hoàn toàn không có lợi ích gì, hy vọng đệ có thể hiểu cho ta. Chừng nào đến lúc nên nói thì ta sẽ không giấu đệ nữa.
Nhìn biểu cảm của Lương Thành, Huỳnh Vân cũng biết Lương Thành thật sự quan tâm mình, vì vậy mỉm cười nói:
- Được rồi! Ta sẽ không hỏi nữa. Mà thật ra thì ta cũng có bí mật giấu huynh, cũng mong đến lúc biết được huynh cũng đừng trách ta.
Vâng! Đó chính là chuyện nàng là con gái. Cũng không biết khi Lương Thành biết được thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
Sau đó, Huỳnh Vân hít sâu một hơi, tươi cười nói:
- Hôm nay ta quả nhiên nghe được một chuyện khó tin, không biết nên tiêu hóa thế nào, nhưng nghe xong lại phát hiện toàn thân nhiệt huyết sôi trào, vô cùng mong đợi được chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài và nhìn thấy những cường giả đó, ha ha….
Lúc này, Huỳnh Vân nắm chặt song quyền, tràn đầy nhiệt huyết, sâu thẳm trong mắt dường như có thể nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy hừng hực, tâm tình nơi sâu trong lòng lúc này cũng chậm rãi phóng thích ra ngoài.
Không biết có phải là bởi vì cảm xúc trong nội tâm biến hóa hay không, mà Địa Diêm Châu trong đan điền và Thuồng Luồng Ma Châu trong đầu của nàng cũng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như là đang đáp lại nàng.
Mà Lương Thành nghe được lời nói đầy nhiệt huyết của Huỳnh Vân, nhìn vào mắt Huỳnh Vân thấy sâu trong mắt nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khóe miệng cũng mỉm cười, rồi nói với Huỳnh Vân:
- Vân đệ, ta tin tưởng đệ có thể, tương lai nhất định có thể trở thành nhân vật nổi danh trên lục địa.
Huỳnh Vân nghe vậy cũng cười đáp:
- Kinh ca, ta tin tưởng huynh cũng vậy, ta có thể nhìn ra huynh khẳng định không phải người bình thường, có điều ta sẽ không hỏi quá nhiều, bởi vì ta tin tưởng huynh.
Huỳnh Vân nhìn chằm chằm vào Lương Thành với ánh mắt đầy tin tưởng. Nghe những gì Lương Thành nói trước đó, Huỳnh Vân cũng đoán được vị đại ca kết bái nửa đường lòi ra trước mắt này nhất định không phải là nhân vật đơn giản, về phần là nhân vật nào, Lương Thành không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Lương Thành nhìn vào đôi mắt tin tưởng của Huỳnh Vân, mỉm cười nói:
- Tốt, người anh em, chúng ta nhất định sẽ làm được.
- Ừm, ta tin tưởng ngày đó sẽ tới, ha ha ha ha.
- Ha ha ha ha….
………..
Ngày tiếp theo.
Màn sương buổi sớm như một tấm màn mỏng bao phủ khu rừng đầy sức sống này, ánh nắng nhàn nhạt chiếu nghiêng trên đỉnh núi, sương mù bay trong không trung, tiếng chim hót líu lo và hương hoa thoang thoảng, đúng là một cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này, cũng trong khu rừng rậm này, bên bờ một hồ nước lớn, có một "thiếu niên" đang đánh vào một tảng đá lớn.
Mà "thiếu niên" này không ai khác chính là Huỳnh Vân.
Ầm ầm…
Huỳnh Vân nắm chặt nắm tay, trong tay ngưng tụ ra một luồng chân khí màu đỏ nhạt, chân phải giẫm một cái, thân hình liền lao tới, nắm đấm nặng nề rơi xuống tảng đá trước mặt, lưu lại một dấu nắm tay cũng hơi mờ.
- Phù…
Huỳnh Vân thở ra một hơi, nàng không ngờ bởi vì sự cố ngoài ý muốn tối hôm qua mà thực lực của nàng đã tăng lên đến Khí Công cấp chín, kết quả này làm cho nàng cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, đúng là không thể tin được.
Cúi đầu nhìn hai tay mình, nàng lập tức nắm chặt lại, ánh mắt kiên định, cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, khiến Huỳnh Vân cảm giác có chút kích động. Nhưng ngẫm lại, loại thực lực này ở thế hệ trẻ đứng đầu trong gia tộc thì vẫn yếu hơn một chút.
- Vân đệ, thân thể của đệ thế nào rồi?
Lúc này, phía sau Huỳnh Vân, Lương Thành chậm rãi đi tới, nói với Huỳnh Vân.
Nghe thấy giọng nói của Lương Thành, Huỳnh Vân cũng cười xoay người lại, nói:
- Kinh ca, ta không sao, chỉ là thực lực tiến bộ nhanh như vậy, ta có chút kích động.
- Ừ, nhìn biểu hiện của đệ đúng là cũng không có việc gì.
Nhìn biểu cảm tươi cười của Huỳnh Vân, Lương Thành gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Bất quá tuy thực lực của đệ tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng không được quá vui mừng. Cẩn thận một chút, đừng để rơi vào việc luôn dựa vào viên ngọc trong cơ thể của đệ.
Huỳnh Vân gật đầu:
- Ừm, ta sẽ không làm như vậy, thực lực ta sẽ từng bước tăng lên, mặc dù ta muốn khống chế lực lượng của viên ngọc trong cơ thể, nhưng ta biết dựa vào những thứ khác thì cũng chỉ có hủy hoại chính mình mà thôi.
Rồi lại lập tức nói tiếp:
- Đúng rồi! Kinh ca, huynh có biết cách sử dụng hai viên ngọc trong cơ thể ta như thế nào không? Lúc trước ta vận dụng chân khí, chân khí vốn không có màu sắc, nhưng hiện tại chân khí lại toát ra màu đỏ nhạt, nếu bị người nào đó biết về Thần Châu phát hiện sẽ rất phiền phức. Hơn nữa ta phát hiện, lúc trước khi huynh vận dụng chân khí, cũng không có chân khí màu đỏ đại diện cho hỏa thuộc tính, kinh ca, có phải huynh có bí thuật gì không?
Lương Thành nghe vậy cũng gật đầu đáp:
- Không sai, ta xác thực có một biện pháp khắc chế chân khí đại diện cho hỏa thuộc tính. Trước khi tới đây ta cũng đã phát hiện ra điều này, cho nên mới tới đây để chuẩn bị dạy cho đệ.