Ùuuu…
Chủy thủ sắp đâm vào người Huỳnh Vân lúc này cũng bỗng nhiên bị làn sóng lực lượng kia quét qua, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Tuy nhiên, lực lượng phát ra từ cơ thể của Huỳnh Vân vào lúc này cũng vẫn còn tiếp tục lan rộng ra xung quanh, những tảng đá, hoa cỏ cây cối mà nó đi qua đều biến thành tro bụi.
Mà biến hóa này cũng được Lương Thành và tên Tiểu Lôi phát hiện, thậm chí Đỗ Anh đã bị Huỳnh Vân đánh cho trọng thương cũng quay đầu lại, tất nhiên là hắn ta cũng phát hiện cảnh tượng này, thần sắc có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lương Thành nhìn cảnh tượng do lực lượng này gây ra, cũng bị sốc, không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy hắn trợn mắt một cái, rồi thân hình nhanh chóng rút lui về phía sau.
Tên Tiểu Lôi cảm giác được khí tức của luồng lực lượng này, cũng lộ ra vẻ sợ hãi, vừa cắn răng một cái, thân hình của gã liền nhanh chóng lao tới bên cạnh tên Đỗ Anh đang kinh ngạc, nói với hắn ta:
- Tam thiếu gia, mau lui lại.
Lập tức, tên Tiểu Lôi đưa tay kéo tên Đỗ Anh đang bị thương nặng bỏ chạy về phía xa.
Ùuuuu….
Lúc này chỉ thấy lực lượng này lan tỏa ra xung quanh theo hình tròn, đi qua chỗ nào thì đá, hoa, cây cối đều biến thành tro bụi. Về phần thi thể của Đại Tam đã bị Lương Thành giết chết trước đó, sau khi bị lực lượng đỏ đen đó quét qua, thi thể cũng nhanh chóng bị biến thành tro bụi.
Sau một lúc.
Lực lượng này cũng chậm rãi dừng lại, sau khi nó đã hoàn toàn dừng lại, thì nhìn vào những nơi nó quét qua, đều hoàn toàn bị bao phủ bởi màu vàng đất cằn cỗi.
Còn Lương Thành vừa mới lui về phía sau, lúc này cũng dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi khi nhìn một màn này, trong lòng chấn động dị thường, muốn hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng lo lắng cho Huỳnh Vân, hy vọng nàng có thể được bình an.
Ở một bên khác, Tiểu Lôi đang ôm Đỗ Anh lùi lại, lúc này cũng dừng bước chân, đặt Đỗ Anh xuống, hai người họ cũng đầy khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lương Thành lo lắng nhìn hiện trường vụ việc, không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Huỳnh Vân.
Chỉ thấy ở trung tâm của mảnh đất đã bị cằn cỗi, có một bóng người đang nằm úp sấp trên mặt đất, bóng người này không ai khác chính là Huỳnh Vân. Lúc này, Huỳnh Vân đang nhắm mắt lại, sắc mặt hơi tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Lương Thành ánh mắt lóe lên, lập tức nhanh chóng lao về phía Huỳnh Vân.
Còn tên Tiểu Lôi và Đỗ Anh cũng nhìn thấy điều này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn về phía Huỳnh Vân nằm trên mặt đất, khó hiểu vì sao tai nạn vừa rồi nàng ở bên trong mà lại bình an vô sự.
Lúc này, Đỗ Anh nhìn Huỳnh Vân nằm trên mặt đất, ánh mắt lập lóe một chút, khóe miệng khẽ động, dùng một loại ngôn ngữ chỉ mình hắn ta nghe được, nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ là do hắn làm ra?
Nhưng khi Đỗ Anh vừa nói xong thì đã lắc đầu. Thầm nghĩ: "Việc này không thể là hắn làm được, nếu có thì mình chết lâu rồi."
Lúc này, Lương Thành cũng đã chạy đến bên cạnh Huỳnh Vân, bế Huỳnh Vân lên ôm vào lòng, sắc mặt lo lắng lay Huỳnh Vân và kêu lên:
- Vân đệ, đệ không sao chứ? Tỉnh lại đi.
Huỳnh Vân lúc này cũng không đáp lại tiếng kêu của Lương Thành, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đau đớn, giống như đang bị thứ gì tra tấn.
Điều đó làm cho Lương Thành đang ôm Huỳnh Vân càng lo lắng hơn, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng cũng tự hỏi liệu luồng lực lượng vừa rồi có phải là do Huỳnh Vân gây ra hay không.
Nhìn Huỳnh Vân lộ ra vẻ đau đớn, Lương Thành cũng không biết làm gì, chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại mới biết được. Hắn bế Huỳnh Vân lên, ánh mắt nhìn hai người Đỗ Anh cách đó không xa đầy phẫn nộ, ánh mắt hắn dường như đang truyền đạt: "Chuyện này ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi dễ dàng như vậy đâu."
Ngay lập tức, Lương Thành bế Huỳnh Vân và rời đi về phía xa.
Mà tên Đỗ Anh cũng cảm nhận được ý nghĩa trong cái nhìn của Lương Thành, nhưng hắn ta lại nở một nụ cười khinh bỉ.
- Tam thiếu gia, chúng ta để cho chúng đi như vậy sao? Hay là….
Lúc này, tên Tiểu Lôi bên cạnh Đỗ Anh nhìn hai người Lương Thành rời đi, cũng nhíu mày, âm trầm nói.
Nghe thấy những lời của Tiểu Lôi, Đỗ Anh liền nói:
- Không cần, chuyện này có chút kỳ quái, trước để bọn chúng chạy đi, ta hiện tại đang bị thương, trước tiên trở về gia tộc dưỡng thương đã, chờ thương thế của ta khôi phục… Hừ, lại đến tìm hai tên khốn kiếp này tính sổ.
Nhìn hai người Lương Thành biến mất ở trong mắt, Đỗ Anh cũng dời ánh mắt, lập tức nói với tên Tiểu Lôi bên cạnh:
- Đi thôi, trở về gia tộc trước đi.
Hắn ta vừa dứt lời liền xoay người rời đi, Tiểu Lôi cũng đi theo Đỗ Anh rời đi.
………
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, mây đen dày đặc che khuất vầng trăng sáng, cho nên ánh trăng yếu ớt chỉ có thể từ khe hở phát ra một vài tia sáng le lói, chiếu rọi xuống phía dưới rừng cây.
Ào ào…
Dòng suối trong vắt chảy chầm chậm, những phiến đá dưới đáy hơi nhô lên khỏi mặt nước, cây cối hai bên bao quanh con suối hẹp này. Tuy nhiên, khi theo dòng suối nhỏ này đến thượng du, thì sẽ tìm thấy một cái hồ lớn.
Ào ào….
Lúc này, bên kia hồ, một thác nước khổng lồ đang cuồn cuộn đổ xuống, vỗ mạnh vào những tảng đá nhô ra khỏi hồ, tạo nên âm thanh như tiếng rồng nước vang vọng trong không trung.
Tuy nhiên, ở trung tâm của thác nước lúc này lại đang phát ra ánh sáng yếu ớt, nếu lúc này đi qua thác nước này, thì sẽ phát hiện phía sau thác nước có một cái hang động, mà bên trong hang động lại có hai bóng người..
- Vân đệ, không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang lo lắng nhìn một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi khoanh chân trước mặt.
Mà hai người này không ai khác chính là Huỳnh Vân và Lương Thành.
Sau khi rời đi, Lương Thành đã ôm Huỳnh Vân đang bất tỉnh đến nơi này, cho nên bọn họ đã ở chỗ này dưỡng thương.
Lương Thành nhìn Huỳnh Vân với ánh mắt lo lắng, kể từ khi đưa nàng đến đây, Huỳnh Vân vẫn luôn ngồi khoanh chân, cũng không nhúc nhích.
Nhìn vào Huỳnh Vân, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện, Huỳnh Vân lúc này đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, ánh sáng này vây quanh thân thể, thậm chí cả sắc mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng.
Huỳnh Vân hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của Lương Thành, bởi vì ý thức của nàng đã đi vào trong đầu của nàng.
Nhìn vào trong đầu của Huỳnh Vân, sẽ thấy có một người trông giống hệt Huỳnh Vân nhưng trông có vẻ mờ nhạt và hư ảo, đang lang thang trong đầu của nàng, đó chính là ý thức thể của nàng.
- Đây là nơi nào?
Ý thức thể của Huỳnh Vân đang không ngừng phiêu bạt trong đầu nàng, nhưng nàng lại không hề hay biết.
Ý thức thể nhìn xung quanh, cảm nhận được dao động mơ hồ không rõ từ xung quanh truyền đến, lúc này, ý thức thể của Huỳnh Vân cũng đang ngẩn ngơ.
Theo thời gian trôi qua, ý thức thể của Huỳnh Vân lại bay đến một chỗ bị khí đen bao quanh, trong khí đen đó có một luồng hơi thở lạnh lẽo nồng đậm, ngay khi ý thức thể của Huỳnh Vân đến nơi này, liền nhìn thấy ý thức thể của nàng vốn đã hư ảo, bây giờ lại càng hư ảo hơn, có vẻ như sắp biến mất vậy.
Lúc này, ý thức thể của nàng cũng phát hiện điều này, cúi đầu nhìn bóng hình hư ảo của mình, lại nhìn về phía khí đen tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
- Chẳng lẽ là bởi vì hơi thở kia?
Ý thức thể của Huỳnh Vân ngẩng cái đầu hư ảo lên, dùng đôi mắt mông lung mờ ảo nhìn chằm chằm phía trước.
- Ê, đó là cái gì?