Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 15: Tu luyện




Ngày tiếp theo

Trong một khu rừng cách thị trấn Thiên Dương hàng ngàn dặm về phía đông.

Sương sớm thanh khiết làm ẩm nơi này, cỏ cây xanh non cũng thẹn thùng đón giọt sương sa, dòng suối trong vắt cũng chầm chậm chảy, hương hoa thoang thoảng trong không khí, ánh nắng ấm áp chiếu rọi nơi này, năng lượng thiên địa dồi dào cũng bao phủ toàn bộ rừng rậm.

Mà lúc này, bên cạnh dòng suối cách đó không xa, có một người đang nằm ở một chỗ đất khô cằn, nhắm chặt hai mắt, trên đầu tràn ngập hắc khí nhè nhẹ, còn thân thể thì tỏa ra khí nóng như thiêu đốt, tỏa ra ánh sáng cầu vồng chói mắt, người này không ai khác chính là Huỳnh Vân.

Theo thời gian trôi qua, hai luồng khí tức bao phủ trên người nàng cũng từ từ tiêu tán.

Nhìn vào bên trong cơ thể, tất cả lực lượng cực nóng đã quay trở lại viên ngọc đỏ trong đan điền, nhưng gân mạch trong cơ thể Huỳnh Vân lại bành trướng gấp ba lần so với ban đầu, trên đó còn có một tia khí nóng, giống như nó sẽ bốc hơi bất cứ lúc nào.

Còn khi nhìn vào trong não, sẽ phát hiện vòng xoáy hắc khí vốn đang tỏa ra lúc này cũng chậm rãi tiêu tán, hòa vào trong viên ngọc màu đen.

Khi tất cả hắc khí đó quay trở lại viên ngọc đen, thì trong đầu Huỳnh Vân lại có một đám sương mù màu vàng kim rất nhạt, nhưng trong sương mù màu vàng đó có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ nó, khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác hư vô mờ mịt.

Theo sự biến mất của hai loại lực lượng này trong cơ thể Huỳnh Vân, hai luồng khí tức bao phủ bên ngoài cũng từ từ tiêu tán, thân thể Huỳnh Vân cũng khôi phục bình thường.

Hai giờ sau



Huỳnh Vân khẽ nhíu mày, sau đó hai mắt cũng từ từ mở ra.

Sau khi mở mắt ra, Huỳnh Vân nhìn lên bầu trời, nhìn những tia nắng mặt trời đang chiếu xuống, ánh nắng chói lóa khiến cho Huỳnh Vân vừa mới mở mắt ra, phải nheo mắt lại ngay lập tức.

Chợt, nàng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi. Nhớ rằng mình không may bị vấp phải một hòn đá, sau đó hai viên ngọc bay tới và chui vào cơ thể mình. Tiếp theo là cơn đau dữ dội khiến nàng bất tỉnh. Mà cơn đau đó cũng khiến nàng đau đớn ngay cả lúc bất tỉnh. Sau đó thì không nhớ bất cứ điều gì nữa.

Ngay lập tức, nàng đứng dậy và sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, xem ra phải tự mình tìm hiểu rồi.

Sau đó nàng ngồi xếp bằng tại chỗ, xem vào bên trong cơ thể của mình.

Sau một vài phút.

Đôi mắt của Huỳnh Vân mở ra. Khoảnh khắc ánh mắt nàng mở ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt đó. Chợt nàng mở lòng bàn tay ra và sững sờ nhìn chằm chằm vào nó.

- Làm sao có thể, chuyện này không thể nào. - Nàng không khỏi thốt lên.

Vừa rồi nàng nhìn vào bên trong cơ thể mình, phát hiện chỗ Tinh Hồn đã bị phá vỡ, gân mạch cũng mở rộng gấp ba lần, gân mạch ở những chỗ khác cũng giống như vậy, chỉ là trong kinh mạch lại tỏa hơi nóng nhàn nhạt.

Ngoài điều nay ra, điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, trong đan điền của nàng phát hiện một viên ngọc màu đỏ, chắc là một trong hai viên ngọc đó đi, nhưng lúc này chỉ tìm được một viên, còn viên ngọc còn lại thì không biết đã đi đâu rồi.

Mà viên ngọc đỏ lúc này cũng đang không ngừng phát ra nhiệt lượng, nàng muốn khống chế nó, nhưng lại thất vọng phát hiện viên ngọc không có phản ứng. Huỳnh Vân thử rất nhiều lần, vẫn không có phản ứng. Cho nên, lập tức đã từ bỏ ý định muốn khống chế nó.

Không biết tại sao cơ thể mình lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ chắc là do viên ngọc màu đỏ này gây ra thôi.

Nàng lập tức nhắm mắt lại vận khí, lại đột nhiên phát hiện, thực lực của mình đã đạt tới Khí Công cấp bảy, khiến nàng vô cùng mừng rỡ.

Nàng tạm thời quy việc thực lực của mình tăng đến Khí Công cấp bảy cho viên ngọc màu đỏ đó, cũng rất vui khi Tinh Hồn của mình biến mất, như vậy từ nay về sau nàng có thể tự do tu luyện rồi, không còn bị Tinh Hồn đó ngăn cản nữa.

Nàng nắm chặt nắm tay, cảm nhận được thực lực Khí Công cấp bảy trong cơ thể mình, quả nhiên thực lực Khí Công cấp ba không thể so sánh được.

Khí Công được chia thành chín cấp, cấp ba tập trung vào tu luyện cơ thể, có thể tăng cường thể chất. Còn thực lực chân chính, là từ cấp bốn đến cấp sáu, có thể kéo được một nghìn cân một lúc. Cấp bảy đến cấp chín là giai đoạn cuối cùng tập trung vào tu khí, củng cố khí lực để chuẩn bị tiến vào tam Khí Cương

Lúc này, thân thể Huỳnh Vân cùng thực lực cũng bởi vì đột nhiên thăng cấp đến Khí Công cấp bảy, nên cũng cường đại hơn rất nhiều.

Đối với nàng bây giờ, một tai nạn ngoài ý muốn như vậy khiến nàng rất vui mừng.

- Mà thôi, đừng nghĩ nữa, trước tiên tìm chung quanh xem có người không, tiện thể hỏi đường luôn, tranh thủ về nhà để cho đại bá yên tâm. Mà cũng không biết là tam thúc và Huỳnh Phát đã trở về hay chưa?

Ngay lập tức, Huỳnh Vân xác định một phương hướng và đi về phía trước, nhưng sau khi đi được không bao lâu, thì bước chân của Huỳnh Vân dừng lại.

Chỉ thấy nắm tay của nàng nắm chặt lại:

- Không được, bây giờ không thể quay về, dùng thực lực của mình quay về, cho dù đã tăng lên không ít, nhưng đối với người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Huỳnh gia mà nói, chút thực lực này thực sự kém cỏi rất nhiều.

Chợt những hình ảnh khi xưa như thước phim quay chậm dần hiện lên trong đầu nàng.

- Ha ha, đồ phế vật, nếu không phải vì người cha đã chết của ngươi, thì ngươi có tác dụng gì.

- Phế vật chính là phế vật, cho dù khoác lên mình danh tiếng là con gái của người mạnh nhất gia tộc, thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.

- Không có thực lực thì tránh ra một bên, đừng đứng đây chi cho chướng mắt.

Hình ảnh năm xưa cứ hiện lên trong đầu, nắm tay vốn đang nắm chặt lúc này lại càng siết chặt hơn, móng tay đâm vào da tay, chảy ra một vệt máu đỏ tươi.

Ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt vô cùng kiên định. Nửa năm sau, sẽ là cuộc thi đấu gia tộc, nửa năm, trong vòng nửa năm, nàng sẽ ở chỗ này tu luyện, nửa năm sau, nàng sẽ khiến những kẻ coi thường nàng phải hối hận.

Đôi mắt cực kỳ kiên định của nàng sáng ngời lấp lánh, không biết có phải là do tâm tình dao động hay không mà trong đầu và trong đan điền của nàng, lúc này hai viên ngọc cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Vèo….

Nhưng khi nàng đang suy nghĩ lung tung, thì đột nhiên thấy một con sói một sừng màu đỏ cấp bậc ước chừng là Nhất giai trung cấp lao ra từ bụi cây trước mặt. Con sói một sừng lộ ra bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Huỳnh Vân, hàm răng không ngừng cọ xát, miệng há to, chảy ra từng ngụm nước miếng.

Huỳnh Vân cũng lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía con sói một sừng, ánh mắt kiên định, hơi thở bình ổn, nhưng trong lòng lại không như vậy. Bởi vì đây có thể là trận chiến đầu tiên của nàng, nên trong lòng nàng dao động một chút cũng là điều bình thường.

- Grừ… ừ…

Con sói một sừng gầm lên một tiếng, lập tức lao nhanh về phía Huỳnh Vân, dùng cái miệng to sắc bén táp vào Huỳnh Vân.

Huỳnh Vân nắm chặt tay nhìn con sói một sừng hung dữ lao về phía mình. Chà, có vẻ như trận chiến đầu tiên trong đời là không thể tránh khỏi.

Lập tức Huỳnh Vân cũng cúi xuống cong cái eo thon nhỏ của mình, chân trái tiến lên một bước, làm tư thế lao tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con sói một sừng.

- Nhào vô…

Chỉ thấy Huỳnh Vân đạp tới một cái, thân hình lao vút về phía con sói một sừng.

Thắng sẽ sống, bại sẽ chết