Lúc này đại doanh của Mông Cổ đã có chuẩn bị, nếu Nhạc Trọng hạ lệnh tiến công, chỉ sợ chỉ có thể cường công. Mặc dù trong bóng đêm Nhạc Trọng có được ưu thế lớn, nhưng mà cường công sáu vạn quân Mông Cổ thì hắn phải trả cái giá thảm trọng.
Nhạc Trọng cũng không muốn cho bộ hạ chịu chết.
Dưới lệnh của Nhạc Trọng thì đám chiến sĩ lập tức rút lui nhanh chóng.
Huyền Chân đi tới trước người Hốt Ngạch Nhiễm lớn tiếng cầu khẩn nói:
- Đại hãn, xin ngài giúp tôi báo thù ah!
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua doanh trướng Mãn Châu thì trong mắt tràn ngập lo lắng, hắn cũng không ngờ Nhạc Trọng lại đánh lén quân doanh của Mãn Châu. Quân Mãn Châu có một vạn người, còn có Ngao Đấu là kiêu tướng bưu hãn. Thế lực lớn như vậy bị Nhạc Trọng đánh tan, làm cho hắn đối với Nhạc Trọng tràn ngập kiêng kị.
Hốt Ngạch Nhiễm đột nhiên biến sắc nói:
- Trực thăng vũ trang trong quân các người thế nào?
Huyền Chân sắc mặt biến thành khó coi.
- Không biết. Nhưng mà theo tôi đoán chắc là rơi vào trong tay Nhạc Trọng rồi.
Sắc mặt Hốt Ngạch Nhiễm đại biến không nhịn được chửi ầm lên:
- Ngu xuẩn! ! Mày vậy mà làm cho trực thăng rơi vào trong tay của Nhạc Trọng, chẳng lẽ đầu của mày là đầu heo sao?
Có được tám chiến cơ lôi đình Nhạc Trọng đã thập phần đáng sợ, hiện tại Huyền Chân lại mang mười hai chiến cơ lôi đình, mười hai trực thăng vũ trang hổ thức không công đưa cho Nhạc Trọng. Hốt Ngạch Nhiễm không biết nên tấn công Nhạc Trọng thế nào.
Huyền Chân nghe Hốt Ngạch Nhiễm quát lớn thì sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng mà thực lực trong tay của hắn không nhiều, hắn cũng không dám tranh luận với Hốt Ngạch Nhiễm. Nếu như Hốt Ngạch Nhiễm hiện tại trở mặt giết hắn, hắn không có biện pháp nào.
A Mộc Tây Ngạt đi tới trước mặt Hốt Ngạch Nhiễm và ngưng trọng hỏi:
- Đại hãn! Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Mông Cổ chư tướng cũng nhìn qua Hốt Ngạch Nhiễm, bọn họ đều biết bây giờ là lúc sinh tử tồn vong của Mông Cổ đế quốc.
Trong tay có được ba mươi hai trực thăng vũ trang, Nhạc Trọng căn bản không phải bọn họ có thể đối phó, bọn họ cho dù toàn lực công kích, tối đa cũng là có thể bắn rơi vài chiếc mà thôi, trăng thăng còn lại sẽ cùng xe tăng, trọng pháo, bộ binh tiêu diệt bọn họ.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua Vân Trấn xa xa và nhìn thấy bóng dáng của Tề Mộc Huyện. Tuy hắn có được sáu vạn quân, nhưng mà hắn thập phần tinh tường muốn chiến thắng Nhạc Trọng là chuyện quá khó khăn.
Hốt Ngạch Nhiễm cũng là nhân vật kiêu hùng, hắn một khi xác định không cách nào chiến thắng Nhạc Trọng thì ra lệnh rút lui:
- Rút lui! ! Sở hữu tất cả bộ đội lập tức lui lại! Đa Kỳ Mộc Cách! Mang theo ba ngàn kỵ binh bọc hậu, không tiếc bất cứ giá nào yểm hộ đại quân rời đi.
Được bóng tối yểm hộ, sáu vạn đại quân Mông Cổ bắt đầu lui lại.
Hốt Ngạch Nhiễm thập phần tinh tường ngày hôm sau trời vừa sáng, Nhạc Trọng sẽ dẫn đầu đại quân và ba mươi hai trực thăng vũ trang giết tới. Nếu tới lúc đó hắn bị đánh tan chủ lực, cả đại thảo nguyên này không có thế lực nào đối phó được Nhạc Trọng.
- Vậy mà trốn! Mông Cổ Vương này xem ra có mấy phần bổn sự..
Trong đêm tối, Nhạc Trọng cưỡi hắc lân mã nhìn qua đại quân Mông Cổ lui ra phía sau.
Trong bóng tối đen kịt, Mãn Mông liên quân sức chiến đấu bị suy yếu thật lớn. Đồng dạng bóng tối cũng suy yếu sức chiến đấu của quân tinh nhuệ bên Nhạc Trọng. Duy nhất không bị hắc bóng tối ảnh hưởng chỉ có Nhạc Trọng, Ngân Sương, Thiên Cung Anh, Bích Lục là những người tiến hóa và là sinh mạng thể kỳ dị.
- Công kích! Giết sạch bọn chúng cho tôi!
Nhạc Trọng nhìn qua ba ngàn kỵ binh do Đa Kỳ Mộc Cách thống soái thì ra lệnh.
- Vâng!
Bích Lục vong tay và sóng tinh thần tràn ra chung quanh, đôi mắt của những quái thụ kia biến thành màu đỏ tiến tới gần ba ngàn kỵ binh của Đa Kỳ Mộc Cách thống soái.
Bản thân Nhạc Trọng cũng ôm Ngân Sương giục ngựa chạy qua phía Đa Kỳ Mộc Cách và ba ngàn kỵ binh, hắn một người có sức chiến đấu vượt qua một binh doanh, vô cùng khủng khiếp.
Đa Kỳ Mộc Cách nhìn thấy đám quái thụ bên kia đang lao qua bên này công kích kỵ binh của hắn thì quát to:
- Vì đế quốc Đại Mông Cổ, vì Thiên Khả Hãn! Vì huynh đệ tỷ muội của chúng ta, giết đi!
Những quái thụ này dáng người không cao, không ít quái thụ đều bị kỵ binh đánh bay, sau đó bị kỵ binh phía sau dẫm nát.
Ba ngàn kỵ binh này mang theo ý quyết tử thì lập tức lao tới trước chém giết nhiều quái thụ.
Những kỵ binh này công kích sau đó bị quái thụ cao cấp ngăn cản lại, sau đó ba ngàn kỵ binh lâm vào đồ sát. Trong bóng tối kỵ binh bị ảnh hưởng thị giác. Phản ứng của bọn họ kém hơn ban ngày, những quái thụ này không bị ảnh hưởng, đồng thời những quái thụ này tương đương quái vật cấp 30, cực kỳ nhanh nhẹn, chúng giống như đám khỉ xuyên qua lại đám kỵ binh này, móc tim của đám kỵ binh ra, tràng cảnh rất hung tàn.
Thời điểm Đa Kỳ Mộc Cách điên cuồng chém giết quái thụ, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm, cảm giác kia vừa mới sinh ra, một thanh thái đao sắc bén đâm xuyên qua cổ của hắn.
Đầu của Đa Kỳ Mộc Cách lập tức rơi xuống mặt đất. Trong mắt của hắn còn chớp động thần sắc kinh ngạc không dám tin, hắn không tin mình mạnh như vậy lại chêt trong tay thích khách.
Đa Kỳ Mộc Cách vừa chết thì hai ngàn kỵ binh còn sót lại hoàn toàn sụp đổ, bọn họ không còn dũng khí. Vứt bỏ dao bầu trong tay thúc ngực chạy tứ tán.
- Lưu ba trăm quái thụ ở đây tiếp tục giết, quái thụ khác xông lên theo tôi!
Nhạc Trọng nhìn kỵ binh hoàn toàn sụp đổ, ra lệnh cho Bích Lục.
Bích Lục khẽ gật đầu vung tay truyền lệnh, ba trăm quái thụ ở đây tiếp tục tàn sát kỵ binh Mông Cổ, những quái thụ còn lại đi theo Nhạc Trọng.
Đoàn người bỏ chạy có gần sáu vạn là quân của Mông Cổ đế quốc, hơn hai vạn là quân Mãn.
Hơn tám vạn người giống như con rắn dài mười dặm đang chạy đi.
Hơn tám ngàn kỵ binh chạy quanh tuần tra, Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm đặc biệt phái tám ngàn kỵ binh phòng Nhạc Trọng đánh lén.
- Sát!
Nhạc Trọng thống soái quái thụ đuổi theo đại quân Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm, sau khi hắn cẩn thận quan sát đoàn quân kia thì ra lệnh tiến lên.
Ở bộ phận sau cùng đa phần là nô lệ, chỉ có mấy trăm tên chiến sĩ Mông Cổ đang cầm loan đao giám thị đám nô lệ này. Những nô lệ hơi có dị động thì những tên chiến sĩ Mông Cổ sẽ bị chém chết.
Lúc này quân trinh sát đã nhìn thấy Nhạc Trọng lao tới và la lên.
- Địch tập kích! ! Địch tập kích!
Trong đại doanh nhanh chóng có âm thanh bối rối truyền tới.
Nhìn thấy những thủ vệ Mông Cổ bị giết, những nô lệ các tộc bắt đầu baonj loạn. Bọn họ hoặc xông lên chém giết đám chiến sĩ Mông Cổ hoặc là thừa dịp ban đêm bỏ chạy.
Đám người Mông Cổ đối đãi nô lệ tàn bạo không chịu nổi, không có người nào nguyện ý làm nô lệ của Mông Cổ. Đám người bỏ chạy tuy biết trên đồng cỏ hoang dã nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng mà ít nhất bọn họ có hy vọng tự do.