Thần Ma Hệ Thống

Chương 810: Đến thảo nguyên! (2)





Nhưng đột nhiên một đạo cơn lốc từ bên người Nhạc Trọng hiện lên, một đoàn mị ảnh lấy tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh khủng bố xông vào nhóm người cưỡi ngựa, từng nắm tay trắng nõn không ngừng oanh ra, đầu của từng tên cưỡi ngựa bị trực tiếp nổ tung.
Chỉ một giây sau hơn hai mươi tên cưỡi ngựa đều bị bạo đầu xử lý, chỉ còn lưu lại năm người sống sót.
Nháy mắt oanh giết hơn hai mươi người, Ngân Sương đứng trong vũng máu, trên người không nhiễm chút bụi trần chẳng khác gì thiên sứ nhìn về hướng Nhạc Trọng cười khanh khách:
- Ba ba! Ba ba! Con đem bọn hắn giết sạch rồi! Địch nhân của ba ba đều bị con giết sạch rồi, khen ngợi con đi chứ!
Nụ cười như thiên sứ cùng tràn đầy thi thể bị bạo đầu ngã bên cạnh nàng, khiến cho hình ảnh của nàng tràn ngập vẻ khờ dại cùng tàn nhẫn hòa tan vào nhau, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Năng lực học tập của Ngân Sương siêu cường, rất nhanh đã học xong Trung văn, sau đó đột nhiên thay đổi xưng hô gọi Nhạc Trọng là ba ba.
- Thật mạnh! Thật là quá biến thái!
Bạch Tiểu Thắng bọn họ nhìn thấy Ngân Sương chỉ nháy mắt đã dùng nắm tay oanh giết hơn hai mươi cường hóa giả, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Với tốc độ khủng bố siêu việt Thiểm Điện của Ngân Sương, cùng quái lực một quyền oanh bạo đầu một nhân loại, nhóm người Bạch Tiểu Thắng căn bản không cách nào ngăn cản được một kích của nắm tay tuyết trắng nhỏ bé kia.
- Thật mạnh!
Nhạc Trọng nhìn thấy Ngân Sương chỉ nháy mắt đã oanh giết hai mươi mấy cường hóa giả, trong lòng cũng lạnh giá. Nói riêng về tốc độ, Ngân Sương đã siêu việt Thiểm Điện, có thể so sánh với trình độ khủng bố của Bạch Lân Hổ tứ giai. Hắn là lần đầu tiên chứng kiến cô bé khả ái này ra tay giết người.
- Làm tốt lắm! Ngân Sương! Đây là phần thưởng của con!
Nhạc Trọng nhìn Ngân Sương mỉm cười, lấy ra một cây kẹo que khích lệ nói. Theo ý nào đó mà nói Nhạc Trọng cũng không phải là một trưởng bối đủ tư cách giáo dục người.
Một cơn gió thổi qua, Ngân Sương nhảy vào trong lòng Nhạc Trọng cầm lấy kẹo que vừa liếm vừa thỏa mãn mỉm cười:
- Hắc hắc! Được ba ba khen ngợi nga!
- La lỵ khống! Nhưng tiểu la lỵ này thật sự là khủng bố!
Bạch Tiểu Thắng nhìn Ngân Sương nhảy vào lòng Nhạc Trọng trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi nói thầm.
Trong nháy mắt chỉ còn lại năm người sống sót, năm người kia bị một màn khủng bố vừa rồi làm hoảng sợ tới hai chân run rẩy, cơ hồ không thể nhúc nhích, thật dễ dàng bị nhóm người Bạch Tiểu Thắng lôi tới trước mặt Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn bọn hắn nhướng mày hỏi:
- Các người là ai?
Một gã cường hóa giả vẻ mặt hung hãn rống lớn:
- Chúng ta chính là chiến sĩ của Mông Cổ Vương vĩ đại Hốt Ngạch Nhiễm điện hạ Hoàng Kim gia tộc huyết mạch. Thức thời thì ngươi mau thả chúng ta, nếu không đại quân của Hốt Ngạch Nhiễm điện hạ vừa đến, chắc chắn đem các ngươi rút gân lột da, năm ngựa xé xác!
- Hoàng Kim gia tộc? Lại một kiêu hùng dã tâm bừng bừng!
Nhạc Trọng nghe vậy liền hiểu ra.
Lúc này thế giới biến dị đã trôi qua một năm, đại bộ phận khu vực đã có vô số kiêu hùng sáng lập thế lực của mình, Nhạc Trọng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chính hắn cũng là một đại quân phiệt.
- Mày vô nghĩa nhiều lắm! Kéo xuống chém!
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn tên kia nói.
Một gã chiến sĩ đem tên kia kéo sang một bên trực tiếp một đao chém rớt đầu người nọ, máu tươi văng tung tóe đầy đất.
Chứng kiến tên kia bị chém đầu, bốn tên còn lại bị dọa đến run lẩy bẩy.
Nhạc Trọng chỉ một tên khác nói:
- Tốt lắm! Ngươi đem toàn bộ thế lực của Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm nói lại cho ta nghe!
Tên kia kinh hồn táng đảm đem hết thảy những gì mình biết kể ra.
Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm là hậu duệ của Hoàng Kim gia tộc Mông Cổ, sau cuối thời hắn dựa vào lực ảnh hưởng trong lòng người Mông Cổ cùng thực lực bản thân đánh xuống một mảnh thiên địa tại thảo nguyên.
Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm nam chinh bắc chiến trên thảo nguyên, tiêu diệt rất nhiều thế lực, hiện tại đã trở thành thế lực lớn có mười hai vạn nhân khẩu.
Mông Cổ Vương Hốt Trạch Nhiễm có bốn vạn quân đội, chia thành bốn chi quân đội, những người vừa bị giết là chiến sĩ dưới trướng Bột Nhi Tử. Bọn họ vừa công chiếm một khu tị nạn hạng trung, sau đó đuổi theo người sống sót chạy trốn săn giết.
Sau cuối thời, khí hậu càng thêm rét lạnh so với trước kia, hiện tại dù đã đầu xuân nhưng đại tuyết kéo dài suốt mấy ngày liền, cỏ cây không mọc, đối với người Mông Cổ chuyên lấy cuộc sống du mục làm chủ yếu càng thêm khó thể sinh tồn, rất nhiều súc vật đều chết, vì vậy lương thực của họ càng thêm thưa thớt.
Dưới tình huống như vậy, Bột Nhi Tử hạ lệnh tàn sát, ngoại trừ người Mông Cổ toàn bộ những người khác đều bị giết chết, thi thể mang trở về làm thực vật cho nô lệ cùng thức ăn cho Hắc Lân mã.
Chính vì như vậy trại tị nạn trung đẳng kia cùng đường, không thể đầu hàng, chỉ tùy ý cho đám chiến sĩ Mông Cổ kia giết hại.
- Thật đáng chết! Đám súc sinh kia!
Nhạc Trọng vừa nghe xong lời giải thích của tên kia, sắc mặt liền biến thành âm trầm.
Sau cuối thời tư tưởng kỳ thị chủng tộc bộc phát mãnh liệt, vô luận là ở Thái Lan, Nhật Bản, Indonesia, Thiên Đường thần quốc đều diễn ra thập phần nghiêm trọng. Nhạc Trọng cũng không hề nghĩ tới ngay cả trong quốc nội cũng xuất hiện những kẻ mất tính người như thế.
Gã trung niên quỳ trước mặt Nhạc Trọng khóc nói:
- Trưởng quan, đa tạ ân cứu mạng của trưởng quan, đa tạ trưởng quan!
- Đa tạ ân cứu mạng của trưởng quan!
- …
Những người sống sót may mắn tránh được một kiếp đều quỳ trước mặt Nhạc Trọng cảm tạ. Nếu không phải nhóm người Nhạc Trọng kịp thời xuất hiện, lúc này họ đã biến thành thi thể.
Nhạc Trọng nhìn tên trung niên hỏi:
- Ông tên là gì?
Gã trung niên thật cẩn thận đáp:
- Bẩm trưởng quan, tôi gọi là Tiêu Lập!
Nhạc Trọng nhìn Tiêu Lập ra lệnh:
- Ông đi nói với bọn họ, nếu nguyện ý đi theo chúng tôi thì lại đây, chúng tôi sẽ bảo hộ an toàn cho các người, cho các người thực vật, nhưng các người phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chúng tôi. Nếu không muốn đi theo tôi cũng không ngăn trở, có thể tự mình rời đi. Đi đi! Nhưng tôi cũng nói trước, nếu đã đi theo mà không phục tùng mệnh lệnh, thì chỉ có một con đường chết!
Trong lòng Tiêu Lập cả kinh thật cẩn thận đáp:
- Dạ, trưởng quan!
Sau đó hắn đứng dậy đi tới chỗ nhóm người kia.
Không bao lâu Tiêu Lập quay trở lại, đại bộ phận người sống sót đều nguyện ý đi theo Nhạc Trọng, dù sao hiện giờ trong thảo nguyên đã rất khó tìm được thực vật. Bọn họ muốn sống sót thập phần khó khăn, Nhạc Trọng nguyện ý cho họ đi theo, đối với họ mà nói giống như một sự ban ân. Đương nhiên cũng có người không muốn đi cùng, sáu người sống sót cảm tạ xong ly khai đại bộ đội.
- Xuất phát!
Nhạc Trọng cũng không để ý tới, trực tiếp ra lệnh.
Đội ngũ đã vượt qua hai trăm người liền hướng chỗ tị nạn hạng trung tiến quân.
Khu tị nạn kia dựng tại dã ngoại, chung quanh chỉ có một tầng hàng rào bằng gỗ bao quanh phòng ngự tang thi rải rác cùng biến dị thú cấp thấp. Ở bên ngoài hàng rào dựng lên gai nhọn bằng gỗ, bên trên xỏ xuyên thi thể nhân loại.