Thần Ma Hệ Thống

Chương 594: Muối ăn!




Từng cao tầng Thiên Hoa hội đi tới sau lưng Lục Chí Tường hình thành một cỗ lực lượng cường đại nhìn chăm chú vào mấy người Trần Dao.

Trần Dao nhìn bọn họ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Thiên Hoa hội do nàng cùng Nhạc Trọng sáng lập thế nhưng đã không còn nằm trong tay của nàng.

- Các người muốn phản loạn sao?

Nhạc Trọng nhìn Lục Chí Tường, bước tới một bước, thanh âm trở nên vô cùng băng sương.

Lục Chí Tường khinh miệt liếc mắt nhìn Nhạc Trọng lạnh lùng nói:

- Lăn đi ra! Nhạc Trọng, nơi này không chào đón anh! Thiên Hoa hội do chúng tôi một tay sáng tạo, ai cũng không được đoạt từ trong tay chúng tôi! Cho dù là anh cũng không được!

- Tôi đã biết! Nếu như vậy chỉ phải mời các người cùng nhau đi chết đi!

Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương, tay phải vừa lật gai độc liền xuất hiện trong tay hắn, lập tức huyễn hóa thành sáu đạo tàn ảnh.

Phanh! Phanh!

Trong chớp mắt sáu tiếng nổ vang, đầu của Lục Chí Tường cùng năm cán bộ Thiên Hoa hội đứng bên cạnh hắn liền trực tiếp nổ tung, dịch óc bắn tung tóe đầy đất.

Bạch Cốt đứng bên cạnh Nhạc Trọng trong chớp mắt phát động công kích, mười đạo gai xương bén nhọn nổ bắn ra, trực tiếp xỏ xuyên đầu mười cán bộ Thiên Hoa hội đem bọn họ đinh lên trên vách núi.

Minh Giai Giai trong nháy mắt phát động dị năng, năm con ảnh lang nhị giai nháy mắt nhảy ra cắn đứt cổ họng ba gã cán bộ Thiên Hoa hội còn lại.

Chỉ chưa đầy mười giây thời gian ngắn ngủi, nhóm người Lục Chí Tường bị Nhạc Trọng giết sạch không còn, mùi máu tươi phiêu đãng khắp chung quanh.

Thấy một màn như vậy, Cam Đào, Phan Kim Dũng, Phạm Đồng Hiên sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn Nhạc Trọng tràn ngập sợ hãi.

Trần Dao đứng bên cạnh Nhạc Trọng ngây người nhìn thi thể nhóm người Lục Chí Tường thật lâu mới hồi phục lại, trong mắt thoáng hiện nét phẫn nộ nhìn Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng, anh không thấy làm như vậy là hơi quá đáng sao? Bọn họ là bộ hạ của tôi, sao anh có thể đem bọn họ toàn bộ giết chết…

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trần Dao nhướng mày chậm rãi nói:

- Tôi đã từng nói với cô, vô luận là ai, chỉ cần là địch nhân của tôi thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình. Nếu bọn hắn muốn phản loạn, phải biết gánh vác trách nhiệm khi làm phản. Trần Dao, cô vẫn cứ khờ dại như vậy. Chính vì sự ngây thơ của cô, bọn hắn mới dám liên hợp áp bách cô. Hiện tại cô còn không nhìn ra sao? Trong Thiên Hoa hội người có thể chân chính làm chủ không phải là Trần Dao, mà là Lục Chí Tường!

Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, sắc mặt Trần Dao biến thành trắng bệch, nàng cắn chặt răng nhìn Nhạc Trọng với vẻ vô cùng phức tạp.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Cam Đào trực tiếp ra lệnh:

- Cam Đào! Đem thi thể bọn hắn kéo xuống chôn đi!

Trong lòng Cam Đào rùng mình cung kính đáp:

- Dạ, Nhạc lão đại!

Cam Đào có thể cảm giác được Nhạc Trọng hiện tại còn cường đại gấp mấy lần ngày trước, cho dù hắn đã là tiến hóa giả 43 cấp nhưng vẫn cảm giác không qua được năm chiêu trong tay Nhạc Trọng. Hơn nữa Nhạc Trọng lòng dạ độc ác, đối đãi với kẻ hắn đã nhận định là địch nhân không chút lưu tình khiến trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi. Hắn tuyệt đối không muốn trở thành địch nhân của Nhạc Trọng.

- Chí Tường! Làm sao cháu lại chết! Là ai làm? Là ai giết Chí Tường!

Đúng lúc này một đội ngũ ước chừng ba mươi người vừa đi tới trước cửa sơn động, người cầm đầu là một nam tử trung niên vừa nhìn thấy thi thể Lục Chí Tường sắc mặt đại biến, lớn tiếng kêu khóc tràn ngập phẫn nộ quát.

Tên nam tử trung niên chính là chú của Lục Chí Tường tên Lục Hùng, là một thành viên của Lục thị, thống lĩnh ba mươi cao thủ của Lục gia.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Lục Hùng lạnh lùng đáp:

- Là tôi giết hắn!

Lục Hùng nhìn Nhạc Trọng tràn ngập cừu hận hỏi:

- Vì sao anh giết hắn?

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Bởi vì hắn phát động phiến loạn! Ý đồ ngăn cản tôi tiếp quản thế lực Thiên Hoa hội!

Trong mắt Lục Hùng thoáng hiện hàn quang, nhìn Nhạc Trọng trực tiếp hạ lệnh:

- Tốt! Tốt! Tốt! Tao muốn mày chôn cùng nó! Lên cho tao! Giết hắn!

Lục Hùng vừa hạ lệnh một đạo gai xương bén nhọn từ một bên nổ bắn ra, trực tiếp xỏ xuyên đầu của hắn, đem hắn đinh lên trên vách núi.

Nhìn thấy chủ nhân của mình bị xỏ xuyên đinh trên vách, ba mươi cao thủ Lục gia nhất thời sửng sốt, trong lòng phát lạnh.

Nhạc Trọng nhìn ba mươi cao thủ Lục gia lạnh lùng nói:

- Tôi là Nhạc Trọng, là người đứng đầu Thiên Hoa hội, hiện tại nếu đầu hàng tôi sẽ không tính chuyện xưa! Nếu phản kháng, cũng đừng trách tôi hạ thủ vô tình!

Một nữ tính cao thủ cầm chủy thủ trong tay trong mắt chớp động hàn quang lớn tiếng kêu lên:

- Đừng nghe hắn! Hắn giết Lục Hùng đại nhân, chúng ta báo thù cho Lục Hùng đại nhân!

Phanh!

Nữ nhân kia vừa kêu xong Nhạc Trọng đã bắn một phát, trực tiếp phát nổ đầu nữ nhân kia. Với tốc độ hiện tại của Nhạc Trọng, có thể trong một giây thời gian liên tục bắn sáu phát, thật dễ dàng nắm bắt được quỹ tích di động của tiến hóa giả mẫn tiệp hệ.

Nữ nhân kia bị hắn bạo đầu xử lý, những cao thủ khác liền lâm vào trong do dự.

Đúng lúc này Trần Dao đi tới bên cạnh Nhạc Trọng lớn tiếng quát:

- Tôi là Trần Dao, vị này là Nhạc Trọng! Đây là người sáng lập kiêm thủ lĩnh Thiên Hoa hội chúng ta, các anh còn không bỏ vũ khí xuống, chẳng lẽ muốn làm phản sao?

Những cao thủ còn sót lại tuy rằng không biết Nhạc Trọng, nhưng nhận thức Trần Dao. Lúc này họ bỏ xuống vũ khí xoay người hành lễ với hai người.

Nhạc Trọng mỉm cười khích lệ nói:

- Làm được không tệ! Xem ra thánh nữ như cô thật sự có uy vọng!

Gương mặt Trần Dao không chút thay đổi nhìn chằm chằm Nhạc Trọng trực tiếp ép hỏi:

- Quá khen! Nhạc Trọng, nếu tôi không ngăn cản, anh tính toán xử lý bọn họ như thế nào?

Nhạc Trọng thản nhiên đáp:

- Tôi chưa bao giờ có thói quen hạ thủ lưu tình đối với địch nhân!

Trần Dao liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cười khổ, nam nhân trước mắt vẫn luôn bá đạo như vậy. Nếu như nàng không ra mặt, những cao thủ không muốn đầu hàng hắn chỉ sợ đã bị hắn trực tiếp giết chết.

Nhạc Trọng bước vào trong hang động, một đường tiếp quản toàn bộ quyền chỉ huy Thiên Hoa hội.

Những kẻ ngăn trở đã bị hắn xử lý, kế tiếp do Trần Dao, Cam Đào, Phan Kim Dũng cùng Phạm Đồng Hiên phối hợp, quyền chỉ huy đã bị hắn dễ dàng lấy vào trong tay.

Trần Dao cầm một phần văn kiện đi vào trước mặt Nhạc Trọng vẻ mặt lo lắng hội báo:

- Hiện tại nhân số người sống sót chỉ còn là sáu trăm ba mươi hai người, người Hoa năm trăm sáu mươi hai, người Thái hai mươi, người ngoại quốc năm mươi. Súng ống chỉ còn lại ba trăm khẩu súng trường, hai vạn viên đạn. Lương thực tồn kho chỉ đủ ăn sáu ngày. May mắn anh săn được hơn mười hắc lân hung trư biến dị, có được số thịt này chúng ta còn có thể kiên trì một lát. Nhưng hiện tại chúng ta đang thiếu muối ăn, muối ăn tồn kho đã hết, không có muối thân thể mọi người sẽ không chịu được!

Đừng khinh thường muối ăn, bởi vì đây là thành phần mà thân thể không thể thiếu. Một khi cơ thể người không có đủ lượng bổ sung sẽ biến thành suy yếu.