Thần Ma Hệ Thống

Chương 510: Cao ốc sụp đổ (2): thần tốc! (2)




Cả tòa Kim Bích Huy Hoàng sụp đổ chính là Trần Thăng Cương lợi dụng dị năng của hắn làm cho nền móng của tòa nhà thay đổi đi, làm cho toàn bộ Kim Bích Huy Hoàng sụp đổ.

Bọn người Mã Lập Thiết tất cả đều bị Nhạc Trọng hấp dẫn lực chú y, lúc này mới cho Trần Thăng Cương thời gian phát động kỹ năng.

- Trần Thăng Cương! Tới!

- Vâng!

Tại Nhạc Trọng ra lệnh thì Trần Thăng Cương rất nhanh đi tới bên cạnh hắn.

- Tách ra tại đây!

Nhạc Trọng chỉ tay vào phế tích và ra lệnh.

Ở trên phế tích có một con chó được triệu hoán ra, con chó này ngửi được khí tức con người.

Trần Thăng Cương đi vào một khu vực, phát động kỹ năng, đại địa rạn nứt, lộ ra hai tên bang chúng Hồng môn toàn thân là máu.

Nhạc Trọng chỉ nhìn qua hai tên bang chúng Hồng môn và bạch cốt chợt bắn ra hai gai xương đâm xuyên qua tim của bang chúng Hồng môn tiêu diệt đi.

Được sự dẫn dắt của con chó, mặt đất không ngừng rạn nứt, một tên người sống sót của Hồng môn cũng bị Nhạc Trọng không lưu tình chút nào ra lệnh cho bạch cốt giết chết.

Đại địa rạn nứt, một móng vuốt lớn bạo ra, chộp về phía Trần Thăng Cương.

Cùng một thời gian, bạch cốt bắn ra mấy cái gai nhọn đâm lên móng vuốt đo, ngạnh sanh sanh chặt đứt móng vuốt, máu tươi bắn ra.

Trên mặt Trần Thăng Cương hiện ra thần sắc kinh hãi, lui ra phía sau vài bước. Nếu như không có bạch cốt, hắn vừa rồi chỉ sợ đã bị móng vuốt cắt cổ.

Từ trong phế tích có âm thanh tức giận của Mã Lập Thiết gầm rú.

- Nhạc Trọng!! Tao là trưởng lão Hồng môn Mã Lập Thiết!! Mày không thể giết tao!! Nếu mày giết tao thì cả Hồng môn sẽ giết mày!! Mày tại thành phố Quý Trữ sẽ không có ngày sống yên ổn.

Từ trong phế tích còn có âm thanh run nhè nhẹ của Đan Hoành vang lên.

- Nhạc Trọng!! Tôi là Đan Hoành!! Là trưởng đồn cảnh sát khu Tân Dương!! Anh không thể giết tôi!! Nếu anh giết tôi tương đương giết quan viên của chính phủ và cảnh sat! Chính phủ tuyệt đối không buông tha cho anh đâu!

Ở trong phế tích Khương Lập thở hổn hển, khóe miệng tràn tí ti máu tươi, ở trong phế tích bên cạnh hắn còn có Đan Hoành, còn có hai chị em song sinh trong lồng sắt và Mã Lập Thiết biến thân người sói còn sống.

Vừa rồi vào thời điểm tòa nhà đổ xuống, Khương Lập nhanh chóng phát động kỹ năng bình chướng không khí, dựa vào lồng sắt mới miễn cưỡng ngăn được tòa nhà sụp đổ, nếu không bọn họ không chết cũng tàn phế.

Tòa cao ốc lộng lẫy sụp đổ làm Mã Lập Thiết, Đan Hoành bị dọa hỏng. Bọn họ chưa từng cách tử vong gần như vậy.

Nhạc Trọng nhìn qua phế tích lạnh lùng nói:

- Đều đi ra đi! Tôi cho các người mười giây. Không đi ra thì tôi bỏ mặc.

Hiện tại Nhạc Trọng chỉ cần một tay là có thể giết sạch nhân loại bên dưới đống đỏ nát, hắn cũng căn bản không cần lo lắng Mã Lập Thiết có thể nghịch thiên.

Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Mã Lập Thiết lúc này chậm rãi đi ra khỏi phế tích.

Biến thân trở thành người sói ba mét, Mã Lập Thiết cụt một cánh tay nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi nói ra từng chữ:

- Nhạc Trọng! Lúc này tôi nhận thua! Chỉ cần anh cho tôi còn sống rời khỏi nơi này! Toàn thể Hồng môn sẽ không truy cứu nữa. Thanh Thạch Bang cũng là bạn tốt của Hồng môn.

Mã Lập Thiết lúc này thầm nghĩ sống sót, về phần tương lai thế nào cũng chỉ có tương lai mới có thể biết rõ.

- Phong bế hành động của hắn!

Nhạc Trọng nhìn Mã Lập Thiết lạnh lùng ra lệnh.

Bạch cốt đột nhiên bạo ra ba gai xương sắc bén bắn lên cánh tay phải và hai chân của Mã Lập Thiết, phế bỏ tứ chi của Mã Lập Thiết, làm cho hắn co quắp té trên mặt đất.

- Ah!!! Nhạc Trọng!! Tao muốn giết này!

Mã Lập Thiết phát ra âm thanh thống khổ rống to lên.

Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mã Lập Thiết, Khương Lập Hồng, Đan Hoành, và hai tiểu loli trong lồng sắt lập tức hoảng sợ.

Đan Hoành nhìn qua Nhạc Trọng thân thể lạnh run nói ra:

- Anh không thể giết tôi! Tôi chính là quan viên chính phủ!! Nếu anh giết tôi thì chính phủ sẽ không bỏ qua cho các người.

Nhạc Trọng đem một thanh ám ma đao ném tới trước người của Đan Hoành và chỉ vào Mã Lập Thiết một cái, sau đó giơ gai độc vào đầu của Đan Hoành nói ra:

- Đan Hoành! Chặt bỏ đầu hắn, làm việc cho tôi. Tôi thả anh một con đường sống! Hoặc là hiện giờ tôi bắn nát đầu của anh! Tôi cho anh thời gian năm giây cân nhắc! 5...

- Thực xin lỗi!

Đan Hoành vừa nghe đến Nhạc Trọng nói vậy thì trong lòng tràn ngập sợ hãi tử vong, hắn thoáng cái cầm lấy ám ma đao và dùng sưc chém vào đầu của Mã Lập Thiết một cái.

- Đan Hoành! Mày không được...

Mã Lập Thiết vừa mắng được nửa câu, đầu của hắn chợt bị một đao của Đan Hoành chém xuống, cái đầu lăn trên mặt đất.

Nhạc Trọng nhìn qua Đan Hoành lạnh lùng cười nói:

- Hảo hảo!! Làm rất tốt!

Một đao của Đan Hoành chặt xuống thì cũng triệt để quyết tuyệt với Hồng môn. Lần này hắn liền trở thành một quân cờ hữu dụng trong tay của Nhạc Trọng.

Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua người của Khương Lập Hồng, thoáng cái ánh mắt của hắn lạnh như băng ra lệnh cho bạch cốt thanh lý.

Khương Lập Hồng nhìn qua Nhạc Trọng và trong nội tâm phát lạnh, gấp gáp nói:

- Tôi là Khương Lập Hồng, trước kia là quân sư của Mã Lập Thiết. Cũng là hộ pháp của Hồng môn! Tôi là người cường hóa cấp 32, có được kỹ năng thao túng không khí. Tôi nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa, thuần phục Nhạc Trọng đại nhân ngài! Xin ngài tha cho tôi một mạng! Tôi biết rõ rất nhiều tình báo về Hồng môn. Tuyệt đối hữu dụng với ngài.

Nhạc Trọng nhìn Khương Lập Hồng và trầm giọng ra lệnh:

- Mang bọn họ đi!

Vài tên chiến sĩ trực tiếp đi tới, đem Khương Lập Hồng, Đan Hoành và hai nữ hài bị nhốt trong lồng sắt đi qua nơi khác.

Thời điểm Nhạc Trọng vừa biến mất khỏi nơi này, phương xa vang lên âm thanh xe cảnh sát to rõ, qua hồi lâu thì có nhiều chiếc xe cảnh sát chạy tới hiện trường.

Ở gần văn phòng của Đan Hoành, Nhạc Trọng nhìn Đan Hoành và nói:

- Đan Hoành! Anh đã giết chết Mã Lập Thiết. Hồng môn tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh. Tôi muốn anh lập tức phát lệnh truy nã, truy nã bang chủ, phó bang chủ, cùng sáu đại trưởng lão của Hồng môn!

Đan Hoành nhìn qua Nhạc Trọng cười khổ một tiếng nói:

- Nhạc Trọng! Phát lệnh truy nã không phải chuyện đơn giản như tưởng tượng của anh đâu! Đặc biệt là truy nã người cường hóa cao cấp cần phải thẩm tra thật cẩn thận. Bang chủ, phó bang chủ, sáu đại trưởng lão của Hồng môn đều là người cường hóa cao cấp cả, bang chủ Hồng môn lại là người tiến hóa, trừ phi bọn họ ở trước mặt công chúng công nhiên giết hơn mười người, sự phẫn nộ của dân chúng khó bình, chúng tôi lúc này mới có thể phát lệnh truy nã với bọn họ. Nếu không tôi có xin phát lệnh truy nã thì cấp trên cũng đánh trở về.

Bang chủ, phó bang chủ, sáu đại trưởng lão của Hồng môn cũng không giống như Nhạc Trọng không có bất kỳ căn cơ nào cả. Đan Hoành dám vi phạm quy củ sử dụng thủ đoạn đem Nhạc Trọng đánh thành tội phạm truy nã, tuy nhiên lại không dám dễ dàng động tới bang chủ Hồng môn là cự đầu.