Thần Ma Hệ Thống

Chương 436: Xu thế nghiền áp




Bọn họ không phải là bọn người Cam Đào đã nhận hết tra tấn và vũ nhục của quân Thái, mỗi lần bị Nhạc Trọng cứu vớt thì tràn ngập cảm kích với Nhạc Trọng.

Một gã chiến sĩ làn da ngâm đen, thân cao một mét bảy, lớn lên thập phần khỏe mạnh trầm giọng nói ra:

- Xin chào! Tôi là Thân Kiến Quang! Chúng tôi nguyện ý đi theo anh tiêu diệt Trần Lương. Nhưng chỉ cần anh không tổn thương tới người dân trong Long Đằng trấn, chúng tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh của anh trong một tháng. Một tháng sau chúng tôi sẽ quyết định thần phục hay là rời đi, anh thấy thế nào?

Nhạc Trọng nghe vậy trực tiếp đồng ý nói:

- Có thể!

Những chiến sĩ này có thể làm huấn luyện viên trong một tháng, có thể chỉ điểm luyện ra một đám tân binh cho Nhạc Trọng. Chỉ cần trải qua huấn luyện và tôi luyện một thời gian ngắn, những tân binh kia có sức chiến đấu không kém gì. Thực chiến chính là phương pháp luyện binh tốt nhất, chỉ có trải qua thực tế huấn luyện và hun đúc mới có thể tạo ra binh sĩ hợp cách.

Nghe được Thân Kiến Quang đề nghị, các lính biên phòng khác cũng gật đầu không nói. Dù sao ngoại giới hiện tại nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho dù Nhạc Trọng thả bọn họ rời đi, nhưng mà không có vũ khí nào cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Hợp nhất các lực lượng vũ trng xong, Nhạc Trọng liền mang theo người đoạt lấy súng ống đạn dược của đám người Trần Lương đưa tới tay đám lính biên phòng. Hắn một người có thể tiêu diệt cả liên đội, cho dù Thân Kiến Quang dẫn người phản loạn thì hắn cũng có thể trấn áp.

Thân Kiến Quang và hai mươi mấy tên lính được phát súng trường 81 và nhiều đạn dược, lúc này mới ổn định nội tâm.

- Mang tôi đi tới chỗ của Trần Lương!

Nhạc Trọng gọi Tiết Cương trực tiếp ra lệnh.

Tiết Cương nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng đánh hạ hai mươi mấy tên chiến sĩ canh giữ phòng giam thì hoảng sợ, cung kính nói:

- Vâng! Đại nhân!

Ra khỏi ngục giam, Nhạc Trọng thập phần ngoài ý muốn nhìn qua mọi phía bên ngoài. Phải biết bọn họ vùa rồi ở trong ngục giam gây ra động tĩnh không nhỏ đấy, còn có tiếng súng truyền ra, nếu là thế lực khác đã sớm báo động và có quân lính kéo tới nơi này rồi.

Trịnh Minh Hòa và Ô Ấn hai người xung trận ngựa lên trước, dưới sự chỉ dẫn của Tiết Cương thì đi tới trước một biệt thự xa hoa nhất trong trấn này. Trần Lương và tâm phúc của hắn đều ở trong khu biệt thự, trải qua cuộc sống rượu thịt tửu lâm đáng ngưỡng mộ.

Chung quanh khu biệt thự có tường vây cao ba mét, trên tường vây có điện cao thế chạy qua, bên trong có bốn tháp súng máy cao cao canh gác, mỗi một súng máy đều có hai tên chiến sĩ đóng quân lại.

Trong cửa ra vào biệt thự càng có tám tên chiến sĩ thủ vệ.

Trong biệt thự có nhiều đội chiến sĩ không ngừng tuần tra, nhìn ra được phòng vệ cực kỳ sâm nghiêm. Biệt thự này phòng ngự quả thật còn sâm nghiêm hơn cả phòng ngự ở Long Đằng trấn.

Trịnh Minh Hòa ở xa xa nhìn qua biệt thự và nhướng mày nói:

- Thoạt nhìn không dễ gì vào được!

Tiết Cương nghe vậy nói thẳng:

- Đại nhân, ngài không cần lo lắng! Bọn họ phòng thủ nhìn thì vô cùng nghiêm mật, trên thực tế là một đám không thể đánh nhau! ! Chỉ cần tiêu diệt mấy người thì bọn chúng sẽ sụp đổ!

- Ah!

Trịnh Minh Hòa nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, hắn trực tiếp móc một khẩu AK ra điên cuồng bắn vào trong khu biệt thự.

Đột nhiên có một làn mưa đạn bắn vào trong khu biệt thự, dưới làn đạn dày đặc này tám tên thủ vệ có bốn tên đã ngã xuống đất ngay tại chỗ.

- Địch tập kích! ! Địch tập kích!

Bốn tên chiến sĩ còn lại vô cùng bối rối, lúc này vừa rống to lên vừa chạy vào trong khu biệt thự.

Bốn tòa tháp súng máy canh gác lúc này vô cùng bối rối, trực tiếp bóp cò, rất nhiều viên đạn bắn loạn xạ ra khắp bốn phía, bọn chúng xạ kích một chút chính xác cũng không có, hoàn toàn bắn vào không trung lãng phí đạn dược mà thôi.

Ánh mắt Nhạc Trọng nhíu lại và lấy một khẩu súng trường 03 ra bắn vào một tòa tháp canh hai viên đạn, hai tên chiến sĩ đang ở trên tòa tháp canh lập tức trúng đạn vào đầu.

Sau khi hai tên chiến sĩ trên tòa tháp canh này chết đi, ba tòa tháp súng máy còn lại lập tức dừng bắn ngay, sáu tên chiến sĩ không ngừng nằm thụp xuống, không dám ló đầu ra.

Ô Ấn cầm lấy một khẩu súng trường 05 không ngừng bắn phá lao vào trong cửa chính, bắn chết một tên hộ vệ.

Đám thủ vệ trong biệt thự lúc này đã trốn vào sau công sự che chắn rồi, không dám thó đầu ra chút nào, chỉ thỉnh thoảng dùng súng bắn loạn xạ ra bên ngoài mà thôi, ngay cả ngoi đầu lên cũng không dám làm.

- Đánh tan bọn chúng!

Nhạc Trọng nhìn qua bạch cốt và ra lệnh.

Nhận được lệnh của Nhạc Trọng và lệ quang trong mắt của bạch cốt lóe lên, nó trực tiếp phóng về cửa biệt thự có làn đạn dày đặc nhất.

Đại lượng viên đạn không ngừng bắn lên người của bạch cốt, cho dù là địch hay ta nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh hãi.

Tiết Cương biến sắc thầm nghĩ trong lòng:

- Thật đáng sợ! Hoàn toàn có người đao thương bất nhập a. Tồn tại như vậy có người nào có thể ngăn cản hắn tiến công đây?

Thân Kiến Quang cũng biến sắc:

- Mấy người kia quả thật là người cường hóa vô cùng mạnh mẽ, trách không được chỉ có mấy người mà dám khiêu chiến Trần Lương. Nhưng mà không biết bọn họ đối với người dân trong Long Đằng trấn là tốt hay xấu!

Bạch cốt lao trong làn bom lửa đạn chạy thẳng tới cánh cửa biệt thự, trong tay của nó có bốn cốt nhận bắn ra ngoài, bốn đầu lâu đầy máu bay lên cao cao.

- Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi!

- Đầu hàng! ! Tôi đầu hàng! ! Van cầu ngài đừng giết tôi!

"..."

Nhìn thấy một màn kinh khủng này, phòng tuyến tâm lý của đám người trong biệt thự đã sụp đổ hoàn toàn, một đám hoặc vứt bỏ súng ống đầu hàng hoặc chạy vào sâu trong biệt thự, hoặc là quỳ trên mặt đất lớn tiếng cầu xin tha thứ, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.

Bạch cốt không quan tâm tới đám người cầu xin tha thứ, nó không ngừng xông lên và điên cuồng chém giết đám hộ vệ dám phản kháng.

Từng đạo cốt nhận, gai xương không ngừng hiện lên, mang theo máu tươi mãnh liệt, những tên tâm phúc của Trần Lương có ý đồ chống cự hoặc bị bạch cốt giết chết hoặc đóng đinh trên tường.

Nhạc Trọng mang theo mọi người đi theo sau lưng của bạch cốt, không ngừng thu hàng binh và giết đám ô hợp dám chống cự.

- Tên nào tinh trùng lên não dám tới đây giương oai! Không muốn sống sao?

Nương theo âm thanh là tiếng rống lên giận dữ, một gã thân cao một mét tám, cầm một cây Lang Nha bổng to lớn, cạo đầu trọc, tướng mạo dữ tợn hung hãn từ trong một gian phòng biệt thự đi ra ngoài.

Phanh một tiếng súng vang, tên đại hán cầm Lang Nha bổng lập tức bị bắn nát đầu, thân thể ngã ngược ra phía sau.

Nhạc Trọng cầm gai độc trong tay vẫn còn khói thuốc súng bay ra ngoài, hắn nhìn tên côn đồ hung hãn nói ra:

- Mày nói nhảm quá nhiều! Ngu xuẩn!

Đứng ở bên người Nhạc Trọng là Tiết Cương nhìn thấy tên côn đồ này bị một viên đạn bắn nát đầu, trong lòng có chút phức tạp. Tên côn đồ hung hãn này là một trong Tứ đại Kim Cương Lực Vương Mã Hùng dưới trướng của Trần Lương.

Mã Hùng có được một thân quái lực, một gậy có thể đánh nát đầu L2, đồng thời mặc áo giáp da biến dị thú phòng ngự kinh người, lúc trước Trần Lương cướp lấy Long Đằng trấn thì hắn giết không ít người. Cao thủ như vậy lại bị Nhạc Trọng một súng bắn vào đầu tiên diệt, ngay cả tên cũng chưa kịp báo ra có thể thấy được thực lực của Nhạc Trọng khủng bố tới mức nào.

Mã Hùng vừa bị giết chết, bạch cốt trực tiếp nhảy vào trong ịiệt thự của hắn, trong biệt thự này nhanh chóng vang lên âm thanh hét thảm thiết của nhân loại, hiển nhiên bạch cốt đang tàn sát những tên hộ vệ dám ngăn cản nó.

Không lâu cả người bạch cốt đầy máu lao ra khỏi biệt thự và tiếp tục xung phong, chạy thẳng vào khu biệt thự.

Dưới công kích của bạch cốt giống như ma thần hàng lâm, những tên chiến sĩ kia không còn chút tâm lý chiến đấu nào cả, nhao nhao đầu hàng. Nhạc Trọng một đường thu thập không ít tù binh, căn bản không có gặp bất cứ chống cự nào cả. Phàm là người chống cự sẽ bị bạch cốt một kích miểu sát.

Nhạc Trọng một đường công phạt thế như chẻ tre, thời điểm đánh vào trung tâm của khu biệt thự lại đột nhiên có dị biến nảy sinh, từng cây mây lớn từ dưới đất thò ra, lao thẳng về phia bạch cốt.

Bạch cốt cũng là cường giả chiến đấu vô số, hai chân của nó có hai cốt nhận bắn ra ngoài, dễ dàng chặt đứt cây mây đang trói nó.

Thời điểm hai cây mây đứt đoạn, chỗ bạch cốt vừa đứng lần nữa bắn ra bốn cây mây, thập phần tinh chuẩn lao vào hai tay hai chân của bạch cốt mà trói chặt.

Nếu như bạch cốt bị cây mây này trói chặt lại, nó sẽ gặp không cách nào di động nửa bước, chỉ có thể trở thành bia ngắm cho cường giả mà thôi.

Tốc độ của bốn cây mây vô cùng nhanh chóng, cho dù Nhạc Trọng có tốc độ gấp mười lần người bình thường muốn né tránh cũng vô cùng khó khăn. Bạch cốt cũng chỉ có tốc độ gấp năm lần người bình thường, căn bản tránh không khỏi. Nó thoáng cái bị cây mây đáng sợ kia trói chặt.

Linh hồn ma hỏa trong mắt bạch cốt lúc này chớp động, cây mây trói chặt bạch cốt lập tức hóa thành lưỡi đao sắc bén, sau đó thân hình của nó chớp động lao thẳng về phía trước, liền trực tiếp chặt đứt toàn bộ cây mây.

Bạch cốt thoáng giãy dụa thoát ra khỏi cây mây, duỗi tay phải ra, một ngón tay điểm vào gian phòng ở xa xa, một gai xương từ trong ngón tay của nó đâm vào trong phòng, đâm vào trong đầu của một tên nam nhân, đính hắn lên tường.

Tên nam nhân này là một trong Tứ đại Kim Cương Thanh Vương Từ Tấn dưới trướng của Trần Lương. Từ Tấn vừa chết thì tất cả cây mây không còn nữa, chỉ có một cái động lớn trên mặt đất biểu hiện là từng có cây mây mọc ra mà thôi.

Trịnh Minh Hòa nhìn thấy bạch cốt dễ dàng chém giết Từ Tấn thì trong nội tâm tràn ngập kinh hãi.

- Hảo cường! ! Bạch cốt này quá mạnh mẽ cường hoành! Không ngờ có thể dễ dàng chém giết cường giả như vậy. Trách không được hắn có thể đại biểu Nhạc Trọng thống soái cả chi đội ngũ. Nếu không có vũ khí hạng nặng thì cả một doanh cũng bị nó tiêu diệt.

Đúng lúc này trong một tòa biệt thự, một người dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường, nhuộm tóc vàng, bấm lỗ tai, tuổi chừng hai mươi ăn mặc như trong phim Young and Dangerous [tập tành làm giang hồ] đi ra bên ngoài, vẻ mặt vẻ lo lắng lạnh lùng nói:

- Là ai! ! Dám ở nơi này tàn sát người của tao, chó má, không muốn sống nữa phải không?

Tiết Cương nhìn thấy tên ăn mặc quần áo giống như phim Young and Dangerous thì xác nhận đó là Trần Lương, không nhịn được hít một hơi lãnh khí, lui ra phía sau vài bước:

- Trần Lương! ! Rốt cuộc tên ác ma này cũng xuất hiện rồi!

Nhạc Trọng nhìn Trần Lương thì trực tiếp dùng gai độc nhắm vào đầu của Trần Lương bắn một viên.

Phanh một tiếng súng vang, viên đạn gai độc trong chớp mắt đã tới trước người của Trần Lương.

Mắt thấy Trần Lương sẽ bị Nhạc Trọng bắn nổ đầu, một màn sáng màu xanh ở trước ngực của hắn khởi động, một cái chuông nhỏ bay thẳng lên đầu của hắn, tản mát ra từng đạo hào quang màu xanh bao phủ quanh người của hắn. Viên đạn gai độc bắn lên màn sáng màu xanh kia thì chợt bị đẩy lùi ra ngoài.

- Đó là cái gì?

Nhạc Trọng nhìn thấy đầu lâu của Trần Lương có cái chuông màu xanh hiện ra, trong mắt hiện lên thần sắc ngưng trọng, đây tuyệt đối là một kiện dị bảo khó có được.

- Mày dám động thủ giết tao! ! Tao tuyệt đối sẽ giết mày!

Sắc mặt của hắn đại biến, phát ra âm thanh gào rú tức giận, trong nội tâm tràn ngập suy nghĩ mà sợ. Nếu không phải trên đầu của hắn có linh chung màu xanh kia, hắn lúc này đã bị bắn chết rồi.

- Đi chết đi!

Sắc mặt Trần Lương tái nhợt, bước lên trước một bước, xa xa một quyền đanh qua bạch cốt.

Bạch cốt giống như bị búa tạ nện trúng vào người, oanh một tiếng bay ngược ra xa hơn mười thước, thân thể của nó cho dù đạn súng máy cũng khó làm bị thương, bây giờ bị đánh vỡ một ít xương cốt.

Thân Kiến Quang, Ô Ấn, Trịnh Minh Hòa đều sử dụng súng ống bắn điên cuồng qua phía Trần Lương, viên đạn kim loại dày đặc không ngừng bắn qua phía Trần Lương. Nhưng mà những viên đạn không ngừng bắn lên màn sáng màu xanh, nhao nhao rơi trên mặt đất, không có cách nào tổn thương được Trần Lượng mảy may.

- Vô dụng thôi! ! Bọn mày là đồ vương bát đản! ! Xem lão tử giết bọn mày như thế nào đây!

Sắc mặt của Trần Lương cười dữ tợn, giống như thần linh lao thẳng qua phía của Nhạc Trọng bên này.

- Công kích của hắn đã vào phạm vi tầm bắn.

Nhạc Trọng nhìn qua phía Trần Lương đang lao thẳng tới trước, trong nội tâm lẳng lặng ước định.

- Lui ra phía sau!

Nhạc Trọng quát lên một tiếng lớn, hai tay vừa lộn và một khẩu súng chống tăng hiện ra trong tay của hắn. Hắn nhanh chóng nhắm về phía Trần Lương và bóp cò.

Ánh lửa lóe lên, một quả đạn hỏa tiễn chống tăng bắn thẳng qua phía Trần Lương!

- Ống phóng rốc-két! ! Hỗn đản đáng chết!

Trần Lương vừa nhìn thấy Nhạc Trọng cầm ống phóng rốc-két, ánh mắt có chút co rụt lại, hai chân điểm một cái xuống đất và nhảy lên cao cao.

Đạn hỏa tiễn xẹt qua thân thể của Trần Lương một chút, bắn lên vách tường của biệt thự và mở ra một lỗ hỏng lớn.

- Tao tưởng rằng cái chuông màu xanh của mày phòng ngự mạnh lắm chứ, không ngờ không thể chống được đạn hỏa tiễn!

Nhạc Trọng nhìn qua Trần Lương chật vật mà trốn, trong nội tâm đưa ra suy đoán.

- Móa! Mày đi chết đi!

Nương theo vô số âm thanh thủy tinh bị nghiền nát, Trần Lương từ trong một gian phòng lao ra ngoài, hai mắt chớp động hào quang hung tàn đánh qua phía Nhạc Trọng một quyền.

Nhạc Trọng cùng Trần Lương hai người cách nhau không quá bốn mươi mét, Trần Lương không ngờ cách xa bốn mươi mét đánh cách không một quyền. Một quyền như vậy cơ hồ không có uy hiếp gì Nhạc Trọng cả, nhưng mà Nhạc Trọng không dám lãnh đạm, giơ hai tay lên ngăn cản trước người.

Sau một khắc một cổ lực lượng to lớn truyền tới, hung hăng đánh lên hai tay của Nhạc Trọng, xuyên qua da heo biến dị cấp hai truyên vào người của Nhạc Trọng, đánh hắn bay ra xa mười mét, hai tay gần như mất tri giác.

- Hảo cường! Thằng này thật mạnh!