Thần Ma Hệ Thống

Chương 380: Nã Bố trấn




Nhạc Trọng ném hộp thịt cho Uyển Xuân Hoa liền xoay người định rời đi. Ngoại trừ hỏi thăm phương hướng hắn nghĩ không ra những người này còn có thể lấy được thứ gì đến làm cho hắn tâm động.

Phạm Đồng Hiên biến sắc, trong mắt chợt lóe hung quang, nhìn Uyển Xuân Hoa lớn tiếng nói:

- Xin ngài chờ một chút! Nhạc Trọng đại nhân tôn kính! Tôi có tin tình báo trọng yếu cần hội báo với ngài, Uyển Xuân Hoa, mau nhanh nói với đại nhân!

Gặp được vị cường giả có thể dễ dàng nói chuyện ôn hòa hơn nữa không có ác ý gì với bọn họ giống như Nhạc Trọng thật sự là quá hiếm có, Phạm Đồng Hiên còn muốn tiếp xúc thêm với Nhạc Trọng, tranh thủ đạt được lợi ích lớn nhất.

Uyển Xuân Hoa vội vàng chạy tới trước mặt Nhạc Trọng nhanh chóng đem lời của Phạm Đồng Hiên phiên dịch lại. Nếu nàng chọc giận Phạm Đồng Hiên, ngày tháng sau này sẽ khó sống.

Nhạc Trọng dừng bước, quay đầu nhìn Phạm Đồng Hiên hỏi:

- Là tin tình báo gì?

Nhạc Trọng đối với khu vực này hoàn toàn mờ mịt, hai mắt như mù, có lẽ một tin tình báo trọng yếu có thể giúp hắn né tránh được một kiếp, hắn tự nhiên thập phần xem trọng.

Phạm Đồng Hiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, hạ thấp tư thái hướng Nhạc Trọng cung kính nói:

- Nhạc Trọng đại nhân tôn kính, ở nơi này nhất thời không thể nói được rõ ràng. Xin hỏi ngài có thể theo chúng tôi đi tới nơi ở một chuyến, cho chúng tôi chiêu đãi ngài một phen, sau đó từ từ nói?

Đây là tận thế mạng người tiện như một con kiến, Phạm Đồng Hiên cũng không phải là đóa hoa trong nhà ấm vô tri không hiểu đời, tự nhiên hiểu được làm sao cùng cường giả ở chung. Chỉ cần có dũng khí cùng một chút may mắn, người nào cũng có thể trở thành cường hóa giả. Có cường hóa giả cực kỳ hung tàn bá đạo, một lời không hợp sẽ lập tức động thủ giết người. Phạm Đồng Hiên cũng không muốn vì sự vô lễ của chính mình mà chọc tức Nhạc Trọng rồi bị giết chết.

- Được rồi!

Nhạc Trọng thoáng trầm ngâm một lúc gật đầu đồng ý.

Cho dù quay về được Trung Quốc, Nhạc Trọng muốn quay về Lũng Hải thị cũng thập phần khó khăn. Lưu lại một ít thời gian ở chỗ Phạm Đồng Hiên cũng không có gì không được, hiểu biết thêm tình báo bên này có thể làm cho hắn càng dễ sống sót.

Đi theo sự dẫn đường của Phạm Đồng Hiên, hai người Nhạc Trọng đi tới một ngôi nhà cao bốn tầng nằm trong một khu vườn mọc đầy cỏ dại.

Trong khu vườn tuy rằng mọc đầy cỏ dại, nhưng đều là những loài cỏ dại không thể ăn. Nếu nhân loại ăn vào nhẹ sẽ bị tiêu chảy, nặng sẽ trúng độc. Bởi vậy Phạm Đồng Hiên bọn họ chỉ có thể gian nan tìm kiếm chút rau dại biến dị có thể ăn được để ăn đỡ đói.

Cả nhóm người đi vào trong nhà lầu kia.

Toàn bộ nam giới ngồi chung một bàn, bởi vì có Nhạc Trọng nên Trần Dao cũng có thể ngồi ở bàn này.

Không bao lâu sau một nhóm trẻ em đi tới, nhu thuận vây quanh trước một bàn nhỏ.

Một nhóm nữ nhân đem canh cùng thực vật bưng lên, đặt trong hai đĩa nhỏ chia cho mọi người.

Món chính nơi này là một loại khoai đỏ thẫm biến dị cỡ một thùng gỗ nhỏ. Trong đĩa mỗi nam nhân đều chỉ có ba miếng khoai lang cắt hơi mỏng cùng một chén canh.

Nữ nhân lại chỉ được một miếng khoai lang cùng một chén canh.

Trẻ em cần dinh dưỡng nên có được hai miếng khoai lang cùng một chén canh.

Những nữ nhân cùng trẻ em đều yên lặng ăn cơm, không có chút bộ dạng như bị ngược đãi.

Nhìn thấy một màn này Nhạc Trọng âm thầm gật đầu, từ tình huống như vậy có thể nhìn ra được nhóm người sống sót này còn có chút nhân tính, thậm chí là còn khá tốt. Phải biết rằng trong tận thế, nữ nhân bị vây trong địa vị nhỏ yếu, trẻ con thập phần đáng thương, nếu gặp phải người thống trị tàn bạo thậm chí còn bị giết chết làm thịt ăn.

Trần Dao nhìn thực vật lại không có chút thèm ăn, ngược lại còn có chút buồn nôn.

Chén canh nấu từ rau dại, rễ cỏ, khoai lang, con mối, kiến, châu chấu, giun vân vân lại bỏ thêm chút muối nấu ăn. Nhìn từng con mối cùng châu chấu nổi lơ lửng trên chén canh, Trần Dao chỉ cảm thấy thật ghê tởm lẫn buồn nôn.

Trên thực tế những côn trùng kia đều là nguồn dinh dưỡng quý giá, trong chén những nữ nhân khác đều là canh suông, cũng chỉ có trong chén nam nhân mới có được côn trùng.

Phạm Đồng Hiên nhìn thấy côn trùng trong chén canh, trong mắt thoáng hiện nét vui sướng, một ngụm uống cạn chén, đồng thời nhai ngấu nghiến con châu chấu:

- Canh hôm nay thật phong phút ah!

Nhạc Trọng nhìn thấy cảnh này chân mày nhíu lại, đem chén canh cùng đĩa khoai lang đẩy qua trước người một nữ nhân có thai nói:

- Cho cô!

Bởi vì cuộc sống quá gian nan, bên trong mười mấy nữ nhân đã có ba người mang thai. Những nữ nhân có thai so sánh với những nữ nhân khác chỉ có thêm hai miếng khoai lang, trong canh chỉ có thêm vài con mối hoặc châu chấu mà thôi.

- Cảm ơn!

Nữ nhân có thai kia thập phần cảm kích nhìn Nhạc Trọng cảm tạ nói. Những thực vật này chẳng là gì đối với Nhạc Trọng, nhưng đối với nàng mà nói là nguồn dinh dưỡng thập phần khó được. Tuy rằng nàng không biết Nhạc Trọng nói gì nhưng vẫn mở miệng cảm tạ.

- Cái này cho cô đi!

Trần Dao thấy thế cũng lập tức đem phần của mình đẩy cho một nữ nhân có thai khác. Nàng cũng không muốn ăn chén canh làm nàng có chút buồn nôn kia.

Nhạc Trọng đem thực vật phân cho nữ nhân kia, mở ba lô lấy ra hai hộp thịt bò khoai tây cùng hai chai nước uống, bắt đầu ăn.

Ở một bên Trần Dao cũng mở một hộp thịt, im lặng ăn cơm.

Lúc này nhóm người Phạm Đồng Hiên đã ăn xong chút ít thực vật của mình, họ nhìn thấy hai người Nhạc Trọng đang ăn cơm, đều không nhịn được nuốt nước miếng.

Không ít người đem ánh mắt rơi lên trên ba lô của Nhạc Trọng. Trong mắt bọn họ, ba lô thực vật nước uống kia còn quý giá hơn cả vàng.

Nhạc Trọng tùy tiện ăn vài miếng, đem hộp thịt đặt sang một bên, nhìn Phạm Đồng Hiên nói:

- Hiện tại anh có thể đem tin tình báo trọng yếu mà anh nói cho tôi biết rồi chứ? Chỗ này tôi còn có rất nhiều thực vật, chỉ cần tin tức của anh đủ giá trị, anh có thể lấy đi số thực vật mà anh muốn!

Phạm Đồng Hiên nhìn hộp thịt ăn dở dang của Nhạc Trọng, nuốt nước miếng hỏi:

- Hộp thịt kia ngài còn ăn sao? Nếu ngài từ bỏ có thể cho tôi không?

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Phạm Đồng Hiên, đẩy hộp thịt qua cho hắn.

Phạm Đồng Hiên tiếp nhận, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người thật cẩn thận thu vào, nửa hộp thịt bò này cũng đủ cho hắn ăn một ngày.

Phạm Đồng Hiên thu lại hai hộp thịt bò, nhìn thấy Nhạc Trọng đang nhìn hắn chằm chằm, trong lòng rùng mình thành thật đem tin tình báo của mình nói với Nhạc Trọng:

- Đại nhân, là như vậy…

Nhạc Trọng lắng tai nghe tin tình báo của Phạm Đồng Hiên, khẽ cau mày, tình thế trước mắt cực kỳ bất lợi đối với hắn.

Nã Bố trấn thuộc Lan Sơn thị, xem như thế lực phạm vi của miền bắc Thái Lan. Mà ở trong tận thế, người vùng này luôn tràn ngập địch ý đối với người từ bên ngoài đến.

Sau tận thế, có một thiên tài tên Ngô Nham Hồng quật khởi trong khu vực này, hắn thu thập tàn quân Thái Lan vùng này cùng dựa vào cố gắng bản thân, thành công xây dựng một chính quyền đặt tên là Đại Thái đế quốc có được hơn ba vạn người sống sót, lại còn có được một bộ đội võ trang lực lượng cường đại.