Tang thi cùng thú biến dị đem ra so sánh chính là chúng hung hãn không sợ chết, đồng thời trên người chúng nó mang theo siêu vi trùng đủ làm người khiếp sợ. Những người sống sót dám cùng thú biến dị chiến đấu, nhưng đại bộ phận lại không có dũng khí chiến đấu cùng tang thi.
Trầm Tuyết thập phần tự tin nói:
- Chúng tôi sẽ chủ động tấn công, trực tiếp đem toàn bộ chúng nó tiêu diệt!
Lúc trước quân đội dễ dàng tiêu diệt hơn bảy mươi vạn tang thi trong SY thị, trong mắt bọn họ trăm vạn tang thi chỉ bất quá tiêu phí một ít công sức là có thể tiêu hủy bọn chúng mà thôi.
Tấn công là thủ đoạn phòng ngự tốt nhất, trong tay quân đội SY thị có được thật nhiều trang bị tiên tiến, chẳng những có bộ binh chiến xa, còn có trực thăng võ trang, cùng xe tăng là những đại sát khí, tự nhiên không sợ hãi trăm vạn tang thi.
Nhạc Trọng trầm mặc hồi lâu, trực tiếp hỏi ra mấu chốt của vấn đề:
- Các vị còn đủ đạn dược hay sao?
Một chi quân đội có được tiếp tế hậu cần nguyên vẹn hiện đại hóa tự nhiên sẽ không sợ trăm vạn tang thi. Nhưng hậu cần là quan trọng nhất, là do hậu cần chế ước lực khuếch trương của quân đội SY thị. Khi quân đội SY thị thu phục cả thành phố, tiêu diệt hơn bảy mươi vạn tang thi cũng đã tiêu xài số lượng đạn dược lẫn đạn pháo không thể đếm hết.
Có thể nói thế này, loại cao thủ có tài thiện xạ như Nhạc Trọng mỗi phát súng có thể xử lý một con tang thi. Nhưng dù sao không phải ai cũng có khả năng bắn súng như Nhạc Trọng, có tân binh lãng phí hơn mười phát cũng không bắn xong một con tang thi, cho dù là lão binh tinh nhuệ nhưng ở cự ly xa cũng cần mấy phát súng mới có thể xử lý được một con tang thi.
Quân đội SSY thị thu phục tiêu diệt hơn bảy mươi vạn tang thi, Nhạc Trọng phỏng chừng số lượng đạn dược hao tổn cũng phải hơn hai trăm vạn viên đạn.
Trên thực tế chính là như vậy, đồng thời họ còn phải điều động trọng pháo đối với thi đàn tiến hành pháo kích, lúc đó mới có thể chiếm đoạt lại SSY thị trong tay tang thi. Nhưng tiêu hao đạn dược cũng cực lớn, chính bởi vì nguyên nhân này mà năm đầu sỏ quân đội mới không tán thành khai chiến với Nhạc Trọng.
Dù sao hai đại thế lực nhân loại khai chiến, đạn dược bắn ra tiêu hao xem như là lãng phí. Đã không có đạn dược, bọn hắn sống tại tận thế nguy hiểm giăng khắp nơi, xem như đã mất đi đòn sát thủ lớn nhất.
Trầm Tuyết liếc mắt nhìn Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Đạn dược của chúng tôi vẫn sung túc, không cần anh lo lắng!
- Vậy là tốt rồi!
Nhạc Trọng mỉm cười không nói thêm lời nào.
Trầm mặc một lúc, Trầm Tuyết mới nhìn chằm chằm Nhạc Trọng nói thẳng:
- Nhạc Trọng, cuộc chiến này đối với SSY thị cực kỳ trọng yếu. Cha tôi hi vọng anh có thể mang bộ hạ của anh tiến tới trợ giúp chúng tôi tiêu diệt trăm vạn tang thi kia!
Nhạc Trọng lãnh đạm hỏi:
- Nếu tôi mang binh trợ giúp lại có ích lợi gì?
Mang binh đi trợ giúp SSY thị bao vây tiễu trư tang thi, chẳng những sẽ tiêu hao thật nhiều đạn dược còn có thể làm chiến sĩ của hắn thương vong, nếu như không có ưu đãi, hắn tuyệt đối sẽ không xuất binh.
Phương hướng dùng binh của Nhạc Trọng chính là thành phố Lũng Hải có được đại lượng của cải công nghiệp quân sự. Cho dù hắn mang binh giết sạch trăm vạn tang thi cho SY thị, cũng không lấy được chút địa bàn, chỉ biết không công hao tổn binh lực của hắn mà thôi.
Trầm Tuyết nhướng mày, lạnh lùng khiển trách:
- Nhạc Trọng, con người của anh chỉ biết yêu cầu ưu đãi. Anh có điểm giác ngộ được không? Trăm vạn tang thi uy hiếp sống chết của hơn mười vạn người trong căn cứ SSY thị này, anh hẳn nên lập tức vứt bỏ vinh nhục cá nhân mang binh đến cứu viện, đó mới là đại anh hùng, đại hào kiệt nên làm. Nếu anh mang binh cứu vớt căn cứ, hơn mười vạn người đều sẽ cảm tạ anh!
Nhạc Trọng nhìn vẻ kích động của Trầm Tuyết, lãnh đạm nói:
- Thật có lỗi, tôi không phải là đại anh hùng hay đại hào kiệt trong miệng của cô. Tôi cũng không muốn làm đại anh hùng hay đại hào kiệt mà cô nói. Tôi chỉ là một thủ lĩnh bình thường, tôi phải phụ trách an toàn cho bộ hạ cùng con dân của tôi. Nếu không có đủ lợi ích, tôi sẽ không đem sinh mạng của bộ hạ tôi đi ra chiến trường hi sinh vô ích!
Trong mắt Nhạc Trọng lại hiện lên vẻ khinh miệt nhìn Trầm Tuyết châm chọc nói:
- Hơn nữa Trầm Tuyết đại tiểu thư, nếu cha của cô là đại anh hùng, đại hào kiệt gì đó, tại sao không đi đem hai kẻ tràn đầy tội ác như Tô Đông Dương cùng Bành Cơ xử theo luật pháp công chính đây? Bạn đang xem tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Tô Thiên Dương cùng Bành cơ chẳng qua chỉ có được người cha có chức quyền, cho dù phạm phải đại họa ngập tời cũng chỉ bị giam vài tháng. Nhạc Trọng cũng không muốn bán mạng cho loại cao tầng như SY thị.
Trầm Tuyết bị lời nói của Nhạc Trọng làm tức giận đến đỏ bừng mặt, lớn tiếng tranh luận:
- Anh biết cái gì? Cha của tôi chỉ vì chú ý toàn cục mới không cùng họ trở mặt. Cha của tôi cũng không quen nhìn hành vi của Tô Đông Dương cùng Bành Cơ!
Nhạc Trọng nhìn Trầm Tuyết bị hắn chọc tức đến đỏ mặt, khẽ mỉm cười nói:
- Bỏ đi, tôi cũng không muốn tranh luận với cô chuyện này. Tôi chỉ muốn hỏi nếu tôi xuất binh sẽ có lợi ích gì? Nếu không có ưu đãi, mời cô trở về đi. Tôi đối với cuộc chiến giữa các vị cùng tang thi hoàn toàn không có hứng thú!
Trầm Tuyết thầm cắn răng, nhìn thanh niên trước mắt, trong mắt nàng hắn chỉ là đại quân phiệt đại ác nhân, trong lòng chỉ hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, nhưng nàng vẫn sửa sang lại chút tâm tình, nói:
- Anh không phải ưa thích mỹ nữ sao? SSY thị tặng cho anh hai mươi mỹ nữ xử nữ được rồi chứ?
Nhạc Trọng không biết nói gì, bởi vì lần đàm phán vừa rồi của Đại Cẩu Tử, danh tiếng của hắn trong SSY thị đã biến thành xấu xa háo sắc. Hắn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt nói:
- Không đủ, chút trả giá ấy không đủ!
Trầm Tuyết lạnh băng nói:
- Một vạn người mà Thái Dịch Yên đã chiêu mộ có thể tự do rời khỏi SSY thị, điều kiện này cũng đã đủ rồi đi?
Một vạn người sống sót mà Thái Dịch Yên chiêu mộ chủ yếu đều phục vụ cho Nhạc Trọng, trái tim của họ đều hướng về Nhạc Trọng, SSY thị cũng muốn đem họ ném cho Nhạc Trọng đổi lấy lời hứa sẽ xuất binh của hắn. Cứ như vậy nhân thủ của Nhạc Trọng liền tăng lên tới gần hai vạn người ở trong SY thị.
Trong mắt Nhạc Trọng chớp động tinh quang, lòng tham không đáy nói:
- Thêm năm ngàn nam nhân, tôi sẽ xuất binh!
Trầm Tuyết lạnh băng cự tuyệt:
- Không có khả năng, để anh mang đi vạn người trong tay Thái Dịch Yên đã là điểm mấu chốt của chúng tôi, nếu như anh không muốn xuất binh, như vậy coi như xong!
Nhạc Trọng tự hỏi một lúc, gật đầu đáp:
- Được, tôi đáp ứng cô. Tới lúc đó tôi sẽ mang binh lực ba doanh cùng các vị cùng nhau hành động. Nhưng tôi nói rõ trước, bộ đội của tôi chỉ nghe theo sự chỉ huy của tôi, giữa chúng ta không ai can thiệp chuyện của nhau!
Trầm Tuyết cũng không tiếp tục dây dưa về quyền chỉ huy, chỉ lạnh lùng lên tiếng:
- Được!