Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức đều khẽ chau mày, bọn họ cũng là cao thủ trợn mắt bịa đặt câu chuyện, nhưng mà trợn mắt bịa đặt trắng trợn như Nhạc Trọng thì có chút khôn thích ứng.
Mấy tiểu nữ hài quỳ gối dưới chân của Nhạc Trọng càng không hiểu ra sao, các nàng rõ ràng nhìn thấy Nhạc Trọng chém giết Viên Dã Sơn mà.
Nhạc Trọng mỉm cười, hắn khai ra cái giá của bản thân.
- Tôi lúc này thỉnh hai vị tới đây là muốn thương lượng sinh ý, dùng một trăm tấn lương thực phân bịa mua bốn mươi vạn cái chăn bông của các vị đấy.
Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức đều là người thành tinh, tự nhiên hiểu Nhạc Trọng lấy một trăm tấn lương thực ra muốn xóa chuyện này. Bây giờ đang ở thành phố SY, một bộ chăn bông không đổi được một cân gạo. Nghe được Nhạc Trọng nói vậy thì bọn họ cũng buông lỏng.
Sau tận thế thì năm mươi tấn lương thực cũng không phải là số lượng nhỏ. Trong thành phố SY thì năm cân lương thực có thể chiêu mộ người ta làm việc cả tháng, có vô số người đoạt vỡ đầu để làm. Năm mươi tấn lương thực có thể duy trì một chi bộ đội nhân số chừng một trăm tới hai trăm.
Bản thân Nhạc Trọng là một gã cao thủ thực lực cường hoành, đồng thời còn có được thế lực và bộ đội của mình. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức cũng không muốn vạch mặt với Nhạc Trọng. Hơn nữa Nhạc Trọng cũng cho bọn họ bậc thang đi xuống, chỉ cần thống nhất đưa tin thì có thể trả lời với cấp dưới được rồi.
Ôn Báo Quốc trầm mặc một hồi cùng Bành Minh Đức nhìn nhau và lạnh lùng nói:
- Nhạc Trọng, lúc này không nói chuyện này nữa, tôi không hy vọng chuyện này xuất hiện lần thứ hai. Nếu như xuất hiện lần thứ hai, tôi cũng chỉ có thể truy nã anh mà thôi.
Nhạc Trọng mỉm cười thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi!
Nhìn thấy Nhạc Trọng là gia hỏa kiệt ngao bất tuần, Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức lúc này mới có chút buông lỏng một hơi. Đối với người kiệt ngao bất tuần, hung hoành bá đạo như Nhạc Trọng thập phần đau đầu.
- Tôi có đại sự thương lượng với hai vị!
Nhạc Trọng đột nhiên nói ra.
- Chuyện gì?
Ôn Báo Quốc có chút lãnh đạm nói. Nhạc Trọng không có kỷ luật giết chết Viên Dã Sơn, hảo cảm của hắn đối với Nhạc Trọng cũng giảm đi không ít.
- Tôi muốn thu thuế ở sông Tư!
Nhạc Trọng mỉm cười, ném ra ngoài một quả bom!
- Không được, tuyệt đối không được!
Cơ hồ là trong một chớp mắt, Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức trăm miệng một lời nói ra.
Thuế má chính là một tài nguyên trọng yếu của thế lực. Khu vực sông Tư tuy rất ít người dám tới bắt cá, thuế phú một ngày thu được chưa tới một tấn tôm cá tươi, nhưng mà dù sao cũng đạt được đồ ăn liên tục. Chuyện này Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức tuyệt đối sẽ không buông tay.
- Thỉnh hãy nghe tôi nói hết, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ biến dị thú trong sông Tư. Chỉ cần có thể tiêu diệt sạch biến dị thú ở sông Tư, như vậy chúng ta sẽ không ngừng đạt được nhiều thủy sản từ sông Tư.
- Tôi sẽ dốc sức tiêu diệt toàn bộ biến dị thú ở sông Tư, tự nhiên không thể làm không công. Ở gần sông Tư biến dị thú tiêu diệt toàn bộ hoàn tất thì bất cứ người nào ra tới sông Tư bắt cá, thu rau dại cũng phải nộp 30% thuế cho tôi.
Nhạc Trọng trầm giọng nói ra.
Sông Tư trong mắt Nhạc Trọng là con sông đầy báo vật, bên trong có được đại lượng lương thực. Nếu như có thể thu được thì mười vạn người trong thành phố SY sẽ có được cơm no. Bạn đang xem tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
- Trong 30% thuế đó tôi sẽ trích 5% giao cho chính phủ thành phố SY, sẽ do các ngươi tự phân phối, nếu như thanh lý sạch biến dị thú ở sông Tư, 5% thuế má đạt được hiện tại còn cao hơn thuế hiện giờ gấp mười gấp trăm lần.
Nhạc Trọng nói ra lời này trong nội tâm Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức hai người chấn động, bọn họ cũng biế Nhạc Trọng nói không sai, sông Tư thật là một con sông báu vật, nếu không phải có quá nhiều biến dị thú, bọn họ căn bản không cần lo lắng về lương thực.
Ôn Báo Quốc trầm mặc một hồi, nói:
- Phân chia 5:5, sau khi anh thanh lý sông Tư thì thuế má chúng ta phân chia 5:5!
Nhạc Trọng vô cùng sảng khoái nói:
- Có thể!
Trong mắt Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh Đức đều vui vẻ, hai người bọn họ tuy đều có mâu thuẫn, nhưng mà bây giờ cùng ra tay làm thịt dê béo Nhạc Trọng một đao. Nhưng mà Nhạc Trọng nói ra một câu làm bọn họ nhíu mày.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Nếu như các người có thể phái ra ba mươi người cường hóa trên cấp 20 giúp tôi. Như vậy thanh lý sông Tư thì thuế má chúng ta chia 5:5, nếu như các người không muốn phái người ra thì tôi chỉ có thể chia các người 5%, bởi vì còn có quân đội, tôi cũng cần lưu cho bọn họ một phần.
Ăn một mình không mập, nếu Nhạc Trọng độc bá thu thuế sông Tư, cho dù hắn tốn hao đại lực khí lực thanh lý sông Tư, người khác cũng sẽ đỏ mắt. Hắn phải phân một ít lợi nhuận cho những người khác. Chính phủ cùng quân đội dù sao cũng là rắn rít địa phương của thành phố SY, Nhạc Trọng ở chỗ này tiền vốn quá nhỏ rồi.
Con mắt Bành Minh Đức có chút nhíu lại, cân nhắc liên tục chậm rãi nói ra:
- Chúng tôi cầm 5% là tốt rồi. Chúng ta nhân thủ gần đây có chút khẩn trương, không có quá nhiều cao thủ có thể dùng.
Trong sông Tư biến dị thú quá nhiều và quá mạnh, chính phủ và quân đội thành phố SY đã từng đánh qua sông Tư chủ ý và chiến đấu với biến dị thú không ít lần. Ngay vào lúc này cũng có chính phủ, quân đội, cao thủ dân gian chém giết không ít biến dị thú trong sông Tư. Thế nhưng mà đại quy mô tiêu diệt toàn bộ biến dị thú ở sông Tư thì chính phủ, quân đội liên thủ tiến hành mấy lần cũng thất bại mà về, tổn thất hơn trăm cao thủ mạnh mẽ, còn có mấy người tiến hóa trân quý cũng chết trong miệng biến dị thú, bọn họ tự nhiên không dễ dàng cùng hành động với Nhạc Trọng bên này. Hơn nữa bọn họ không cần động thủ vẫn kiếm được 5%, bọn họ tự nhiên mừng rỡ khi Nhạc Trọng mang người đánh sống đánh chết, chuyện này không quan hệ, thắng bọn họ sẽ được lợi.
- Tôi ở thành phố SY nhân thủ không đủ, chiến đấu với biến dị thú cần không ít nhân thủ và phân phối chỗ ở nghĩ lại. Phố Hưng Long, phố Nam Sơn bán cho tôi nhé? Tôi nguyện ý dùng một trăm tấn lương thực mua hai con phố này!
Nhạc Trọng bất động thanh sắc tiếp tục hỏi.
Ôn Báo Quốc thản nhiên nói:
- Lại thêm năm mươi tấn lương thực, phố Hưng Nghiệp anh cũng mua đi!
Phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp ba con phố này nằm ở gần sông Tư, nơi đó an trí đại lượng người sống sót. Những người sống sót ở đó đều là kỹ nữ, ăn trộm, cướp bóc, tiểu hài tử, lão nhân, lưu manh, phần tử hắc bang, đồng thời ba con phố này nước ô nhiễm giàn giụa, mùi hôi trùng thiên. Đem ba con phố này vứt cho Nhạc Trọng, Ôn Báo Quốc còn có tâm tư tiết kiệm không ít lương thực.
- Đa tạ Ôn thị trưởng!
Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói.
Ba con phố này có rất nhiều nhà lầu, nhà nguyên căn, nếu như có thể nhét nhiều thì có thể cho hai ba ngàn người sống. Mà ba con phô này, Nhạc Trọng cũng coi như có đất đặt chân ở thành phố SY này rồi, hoặc là nói là căn cứ địa. Hắn chỉ trả giá một trăm năm mươi tấn lương thực.