Những phần tử vũ trang nhanh chóng bị giải trở về, sắc mặt những tên ăn thịt người như tro tàn, những tên phần tử vũ trang không có ăn thịt người thì kinh hoàng, không biết Nhạc Trọng sẽ xử lý bọn họ như thế nào.
Nhạc Trọng tách phần tử vũ trang không ăn thịt người và ăn thịt người thành hai bên, hắn đem một thanh Phảng Chế Đường Đao đưa cho Hùng Chính và chỉ vào một tên ăn thịt người nói ra:
- Tôi cần nhân thủ! Chém chết thằng này, từ giờ trở đi anh chính là người của tôi! Nếu như anh không hạ thủ thì chết cùng hắn được rồi!
- Thủ đoạn thật độc ác! Hắn muốn chúng ta tỏ danh trạng!
Hùng Chính tiếp nhận Phảng Chế Đường Đao mà Nhạc Trọng đưa qua, thân thể khẽ run lên, hiểu được ý của Nhạc Trọng và Nhạc Trọng muốn dùng hắn, nếu như giết đồng bạn trước mặt thì hắn triệt để quyết liệt với Thanh Phong Trại. Nếu như không giết đồng bạn thì hắn sẽ bị giết.
Hùng Chính nắm chặt Phảng Chế Đường Đao trong tay, trong nội tâm hiện ra khí tức ác liệt, đi đến trước người đồng bạn ngày xưa, hung hăng một đao chém rụng đầu, máu tươi phóng lên trời, tung tóe lên người của hắn, thoạt nhìn giống như ác quỷ vậy.
Hùng Chính chém giết tên đồng bạn ngày xưa, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay đi qua một bên, thoáng cái quỳ gối trước người của Nhạc Trọng và lớn tiếng tỏ rõ.
- Hùng Chính nguyện ý thề thần phục chủ nhân, vì chủ nhân mà chiến, xin chủ nhân thu lưu.
Nhạc Trọng tán thưởng nhìn qua Hùng Chính và nói:
- Rất tốt! Từ giờ trở đi, anh chính là tiểu đội trưởng tiểu đội hai! Đứng lên đi! Truyện được copy tại doctruyen.me
Hùng Chính đứng lên, cung kính cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay trả lại cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng chợt đem một cây sứng trường 81 cùng hai băng đạn cho Hùng Chính. Ở cự ly ngắn, Nhạc Trọng dễ dàng chém giết Hùng Chính, cũng không cần lo lắng hắn tạo phản.
Nhạc Trọng đem Phảng Chế Đường Đao nhét vào tay của một tên đồng bạn không ăn thịt người.
- Đến anh rồi! Giết một tên rồi đứng qua đây.
Trong nội tâm tên phần tử vũ trang này phát lạnh, tiếp nhận Phảng Chế Đường Đao cắn răng một cái, cuối cùng vẫn chém bay đầu tên phần tử vũ trang ăn thịt người, sau đó quỳ trên mặt đất thề thần phục với Nhạc Trọng.
Tuần hoàn như vậy, một tên phần tử vũ trang không ăn thịt người chém giết một tên ăn thịt người và thề thuần phục Nhạc Trọng. Dựa vào thủ đoạn như vậy Nhạc Trọng tổng cộng tiếp nhận mười lăm tên phần tử vũ trang đầu nhập vào. Mà bên kia là mười tán đầu lâu và thi thể không đầu.
Nhìn qua tràng cảnh đám phần tử vũ trang bị chém rụng đầu, rất nhiều người sống sót đều không chịu nhận, nhao nhao đi lên xe bus. Còn có chút người sống sót nhìn thấy cảnh chém đầu này thị sợ tới mức ngât xỉu, còn có người liên tục ói ra. Vương Kiến và bốn tên cảnh sát kinh hồn táng đảm nhìn qua một màn này, không biết làm thế nào cho phải.
Sau khi những tên phần tử vũ trang đầu nhập vào Nhạc Trọng, Nhạc Trọng đem súng trả lại cho bọn họ, hơn nữa chia bọn họ thành ba tiểu đội. Mỗi tiểu đội năm người, tiểu đội trưởng thứ nhất là Lưu Nhị Hắc, tiểu đội trưởng thứ hai là Hùng Chính, tiểu đội trưởng thứ ba là Ngưu Giang.
Sau khi chỉnh biên bộ đội, Nhạc Trọng bắt đầu hỏi kỹ Hùng Chính về bố cục của Thanh Phong Trại và số lượng lực lượng và kỹ năng của trại chủ.
Thanh Phong Trại là thế lực thổ phỉ, như như ở huyện Thanh Nguyên, Nhạc Trọng kéo doanh chủ lực đi là san bằng được ngay, nhưng mà thời điểm hắn một mình thì lại khác. Nhạc Trọng cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.
Nhạc Trọng một chuyến đi tới. Vương Kiến lo lăng nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng! Lương thực đoàn xe chúng ta dù thế nào cũng phải tiết kiệm, lương thực còn lại chỉ đủ chèo chống ba ngày mà thôi. anh có thể nghĩ biện pháp hỗ trợ không?
Vốn lương thực của người sống sót còn lại tiết kiệm thì sống đủ vượt qua mười ngày, nhưng mà xe lương thực lại bị đám người sống sót hỗn loạn cướp đi, trải qua trận kiếp nạn này cho dù Vương Kiến có sử dụng tiết kiệm cỡ nào cũng chỉ vượt qua ba ngày mà thôi.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Kiến nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đó là chuyện của các người, tới tìm tôi làm gì? Anh không phải muốn bảo tôi rời khỏi đoàn xe sao? Ngày mai tôi sẽ mang người rời khỏi đoàn xe này. Loại chuyện này chính anh nên suy nghĩ đi.
Nghe Nhạc Trọng noi như vậy thì Vương Kiến vô cùng xấu hổ, lúc hắn nói Nhạc Trọng rời khỏi đoàn xe tới hiện giờ chưa đủ mười tiếng đồng hồ. Hắn hiện tại hối hận vì nghe lời cổ động của Hoàng Duy An, cam chịu nghe Hoàng Duy An dẫn người bức vua thoái vị.
Lúc trước Hoàng Duy An dẫn người bức vua thoái vị với Nhạc Trọng, Vương Kiến cũng cam chịu. Hắn cũng muốn lấy lương thực trong tay của Nhạc Trọng, lại tiến hành phân phối. Bởi vì lương thực trong đoàn xe quá thiếu thốn, không có lương thực thì cả đoàn xe sẽ sụp đổ.
- Nhạc Trọng, chuyện hôm nay là tôi không đúng, nếu như anh tức giận thì hiện tại anh xử bắn tôi đi, tôi cũng không trách anh một câu nào. Thế nhưng hơn trăm người còn sống là vô tội, chỉ có bản lĩnh như anh mới có thể giúp chúng tôi sống sót. Tính toán tôi cầu anh, chỉ cần anh giúp bọn họ sống sót, anh chính là thủ lĩnh của đoàn xe này, tôi cùng bọn người Trương Tường sẽ nghe anh cả. Chỉ cần anh không bảo chúng tôi làm chuyện trái với lương tâm, chúng tôi sẽ nguyện ý nghe anh sai bảo.
Vương Kiến cắn răng một cái nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng lớn tiếng nói.
Năm cảnh sát bọn người Vương Kiến trải qua bắn nhau ban đêm, đạn dược trong tay có thể đếm được. Bản thân Vương Kiến là người cường hóa cấp 13 thực lực không kém. Nhưngmà bây giờ không phải mới bắt đầu tận thế, người cường hóa cấp 13 muốn bảo vệ mình trong tận thế là rất khó khăn, gặp được tang thi tiến hóa lần hai thì phải chết không thể nghi ngờ. Muốn dẫn hơn trăm người trong đoàn xe sống sót, đối với Vương Kiến áp lực cũng quá lớn.
Vương Kiến thời điểm làm thủ lĩnh đoàn xe này mới cảm giác được muốn làm thủ lĩnh có lương tâm là chuyện khó khăn biết bao nhiêu. Hắn gánh vác chuyện tìm kiếm đồ ăn, cân đối mâu thuẫn trong đoàn xe, phân phối các loại vật tư, ép hắn không thở nổi. Nhạc Trọng nhìn thì thủ đoạn hung ác, tuy nhiên không phải kẻ giết người vô tội lung tung, không có nhân tính. Vương Kiến lúc này mới đầu nhập Nhạc Trọng, hơn nữa đem một trăm người sống sót giao cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Vương Kiến và trầm giọng nói:
- Nghe tôi? Nếu như Hoàng Duy An trở về, lệnh của hắn và tôi anh sẽ nghe ai?
Vương Kiến chần chờ một hồi, cắn răng nói:
- Chỉ cần anh không bảo chúng tôi làm chuyện trái với lương tâm, thì chúng tôi sẽ nghe anh!
Nhạc Trọng tiếp tục hùng hổ dọa người chất vấn:
- Nếu như là mệnh lệnh của căn cứ SY của chính phủ ra lệnh, các người nghe mệnh lệnh của bên kia hay là nghe tôi?
Vương Kiến và bốn cảnh sát còn lại trong tận thế có thể bảo trì được chính nghĩa và lương tâm trong tận thế bây giờ là chuyện khó có được. Nhạc Trọng muốn trọng dụng người có tinh thần trượng nghĩa và lập trường kiên định. Tuy tận thế hàng lâm ba tháng, ảnh hưởng của chính phủ còn chưa biến mất, trong nội tâm của nhiều người thì chính phủ vẫn là kẻ thống trị chính thống.