Thần Ma Hệ Thống

Chương 232: Toàn bộ đầu hàng




Nếu như tập trung quản lý mà đám tù binh dám bỏ chạy thì Nhạc Trọng cũng dễ dàng giải quyết chúng.

Một tên đưa tay kên đầu, đi về hướng mà Nhạc Trọng chỉ.

Đột nhiên lúc này một tên phần tử cầm súng lên, hắn muốn mượn bóng tối yểm hộ chạy thoát khỏi đây.

Phanh một tiếng súng vang, tên phần tử vũ trang kia vừa chạy vài bước thì đã bị một viên đạn bắn vào đầu, biến thành một cỗ thi thể té trên mặt đất. Thấy một màn như vậy thì đám phần tử vũ trang tràn ngập kính sợ Nhạc Trọng đang ở trong bóng tối, lập tức thành thành thật thật đi tới xe bus.

Trên thực tế Nhạc Trọng chỉ có một người, nếu như đám phần tử vũ trang này bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, hắn tối đa cũng chỉ giết được bảy tám người, dù sao hắn không có khả năng đuổi đến quá xa. NHưng mà do bọn chúng quá sợ hãi cho nên thuần phục Nhạc Trọng nói mà thôi. - Lưu Nhị Hắc, đi ra! Trói toàn bộ bọn chúng lại!

Nhạc Trọng trầm giọng ra lệnh.

- Vâng! Nhạc lão đại!

Ở chỗ không xa Lưu Nhị Hắc ứng một tiếng, hắn mang theo ba tên tù binh lúc trước đi tới chỗ xe bus. Hắn lấy dây thừng ra, thập phần nhanh nhẹn trói những tên phần tử vũ trang này lại với nhau.

Nhạc Trọng từ trong bóng tối đi ra ngoài, đi tới chỗ năm tên cảnh sát đang trốn thì nói:

- Vương Kiến, các người cũng đi ra đi.

Cho dù năm tên cảnh sát từng trở mặt động thủ với Nhạc Trọng nhưng mà Nhạc Trọng cũng có nắm chắc sẽ giết năm người bọn họ, bởi vậy hắn mới đi ra khỏi bóng tối.

Vương Kiến nghe Nhạc Trọng nói vậy thì do dự một hồi, nhìn qua đồng bạn, từ trong chỗ ẩn nấp đi ra, từ thực lực Nhạc Trọng bày ra lúc nãy thì Nhạc Trọng muốn giết bọn họ thì bọn họ đã chết rồi.

Nhạc Trọng nhìn Vương Kiến năm người thì chỉ vào đám phần tử vũ trang đang đầu hàng.

- Các người trông chừng bọn chúng, tôi đi tiêu diệt đám còn lại.

Nói xong Nhạc Trọng liền tiến vào trong bóng tối. Trong bóng đêm năm người Vương Kiến không có năng lực đặc thù, sức chiến đấu không được, còn không bằng ở lại trông coi tù binh.

Một gã cảnh sát nhìn Vương Kiến và lên tiếng hỏi:

- Lão Vương, làm sao bây giờ? Chúng ta thật ở đây chờ hắn sao?

Trong năm tên cảnh sát này, Vương Kiến thân thủ tốt nhất, đồng thời hắn cũng là người cường hóa cấp 13, những cảnh sát kia xem hắn là người dẫn đầu.

Vương Kiến cắn răng nói:

- Đợi hắn!

Ý của tên cảnh sát thì Vương Kiến cũng hiểu. Không bằng nhân dịp Nhạc Trọng đi bắt đám người kia thì lên xe rời đi. Dù sao Nhạc Trọng tuy tạm thời đứng về phía bọn họ, nhưng mà tình cảm lúc trước cũng không tốt. Nếu như Nhạc Trọng trở về, vậy tính mạng của bọn họ chỉ một ý niệm của Nhạc Trọng mà thôi. Trong đêm tối bọn họ và Nhạc Trọng đối kháng, không có một tia phần thắng. Hơn nữa từ biểu hiện của Nhạc Trọng ban ngày thì Nhạc Trọng cũng không phải là thanh niên nhiệt huyết nóng đầu.

Tuy Vương Kiến cũng hiểu điểm này, nhưng mà hắn vẫn quyết định ở lại chờ Nhạc Trọng trở về. Trong đó nguyên nhân trọng yếu nhất là mấy chiếc Đông Phong kilocalo chở vật tư chủ yếu chạy xuống đồng hoang. Không có vật tư sinh hoạt sung túc, cho dù bọn họ chạy khỏi nơi này cũng chết đói.

Nhạc Trọng một đường bay nhanh, rất nhanh đã nhìn thấy đám phần tử vũ trang đang bắt người sống sót. Số lượng người sống sót tổng cộng mười bảy người, mỗi một người trên lưng mang nhiều vật tư. Những phần tử vũ trang kia bảo đám người bọn họ mang vật tư từ chiếc Đông Phong kilocalo xuống.

Những vật tư chứa trên Đông Phong kilocalo rất nhiều, đối với những phần tử vũ trang này thì nhiên liệu và lương thực mới là tài nguyên trọng yếu nhất, những thứ rách rưới bọn họ không cần.

Lương thực trong đội xe vô cùng khẩn trương, chưa đủ một trăm cân gạo, trừ chuyện đó ra còn có nhiều thực phẩm phụ, nhưng mà bởi vì lương thực thưa thớt nên mười bảy người cũng đã đem vật tư trên chiếc Đông Phong kilocalo chuyển sạch.

Nhạc Trọng nhìn qua đám phần tử vũ trang và bóp cò. Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me

Phanh một tiếng súng vang, một gã phần tử vũ trang bị bắn vào đầu.

Mấy tên phần tử vũ trang còn lại nhao nhao nhìn qua, nhao nhao tìm kiếm công sự trốn đi, đồng thời bắt đầu bắn về hướng của Nhạc Trọng bên này.

Những tên sống sót đạt được tự do ngắn ngửi đã ôm lấy vật tư trốn đi. Chỉ có bốn năm người vứt bỏ lương thực trong tay. Lương thực quý giá trong tận thế thì đám người sống sót biết rõ ràng. Đại bộ phận người cho dù trốn chạy thì dù chết cũng phải mang theo vật tư bỏ chạy. Nếu như vứt bỏ lương thực thì ý nghĩa bọn họ tránh được nguy cơ lần này, không lâu sau cũng chết vì đói khát.

Trong bóng tối thì những phần tử vũ trang phản kích là bằng không.

Nhạc Trọng mượn nhờ bóng tối thì có thể giết chết những tên này, một viên đạn bắn trúng đầu đám phần tử vũ trang.

- Tôi đầu hàng!! Đừng giết tôi!

- Tôi đầu hàng!!!

Năm, sáu gã phần tử vũ trang bị bắn vào đầu, đám phần tử vũ trang không ngăn cản được áp lực, nhao nhao vứt bỏ khí giới đầu hàng.

Trong bóng đêm, Nhạc Trọng lạnh lùng nói ra.

- Toàn bộ đi ra! Đem lương thực cầm lên. Đi tới chỗ xe bus.

Những tên phần tử vũ trang đi tới, cầm lấy bốn túi lương thực mà đám người sống sót vứt lại, trong lòng run sợ đi tới hướng xe bus. Bọn họ không biết có bao nhiêu người đang ngắm bản thân mình, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Nhạc Trọng thu vũ khí của đám phần tử vũ trang vào trong không gian giới chỉ rồi đi theo.

Sau khi bắn chết hai tên phần tử vũ trang có ý đồ bỏ chạy, đám phần tử vũ trang còn lại trung thực hơn, kinh hồn táng đảm cầm lương thực đi tới xe bus.

Lúc này người sống sót cũng tụ tập ở chỗ xe bus, không ít người sống sót trốn ở xa xa nhìn thấy bắn nhau chấm dứt thì đi về, nhìn thấy những phần tử vũ trang đã bị giải quyết cũng bị trói lại. So sánh với ở bên ngoài thì nơi này an toàn hơn.

- Quá lợi hại!! Hắn thật sự là thật đáng sợ! Quá mạnh mẽ!

Nhìn thấy Nhạc Trọng mười tên phần tử vũ trang lùa như lùa vịt từ trong bóng tối đi ra ngoài, tất cả người sống sót ở chỗ xe bus chấn động trong lòng. Vừa nghĩ tới bọn họ hôm nay nghe Hoàng Duy An xúi giục đi bức ép Nhạc Trọng thì hoảng sợ không thôi. Nếu như lúc ấy Nhạc Trong điên lên thì đã giết sạch bọn họ rồi.

- Quá lợi hại! Nếu là nam nhân của mình thì quá tốt!

Vương Ny đứng trong đám người sống sót ở xe bus, nhìn thấy Nhạc Trọng trong bóng tối đi ra ngoài, trong mắt tràn ngập phức tạp.

Những tên phần tử vũ trang bị kéo tới chỗ xe bus, đã bị Lưu Nhị Hắc nhanh nhẹn trói lại, đứng ở một bên trông coi.

Nhạc Trọng thấy đại thế đã định, lúc này cao giọng kêu lên.

- Thiết cốt! Mang các nàng tới! Đồng Hiểu Vân, cô cùng xuất hiện đi!

Không lâu được bạch cốt bảo hộ thì bọn người Trác Nhã Đồng và Đồng Hiểu Vân cũng đi tới trước xe bus.

- Những tên này là tù binh của hắn sao? Thật sự là quá lợi hại!

Trác Nhã Đồng, Đồng Hiểu Vân, Cố Mạn Tư, Vân Thải Vi bốn người nhìn qua ba mươi tên phần tử vũ trang ngồi xổm dưới đất, bị trói rất chặt, trong mắt hiện ra hào quang khiếp sợ và tự hào.