Kim Dật nhanh chóng nói:
- Thuộc hạ không biết
Nhạc Trọng khẽ chau mày, nhìn qua Triệu Hào nói:
- Triệu Hào, anh đi tổ chức một đám người, mang đồ ăn tổng hợp chia cho xóm nghèo đi, sau đó từ trong xóm nghèo chiêu một năm trăm người làm chiến sĩ.
Trong mắt Triệu Hào hiện ra thần thái vui mừng.
- Vâng, đại nhân!
Người trong xóm nghèo đã vô cùng thê thảm, giống như con chuột sống lây lắt qua ngày mà thôi, ngay cả đồ ăn rác rưởi như thực phẩm tổng hợp thì bọn họ chỉ có thể một tuần dùng một lần, Nhạc Trọng mang đồ ăn tổng hợp chia cho bọn họ đó là ân huệ lớn lao, mà những chiến sĩ được quý tộc chiêu mộ cũng là từ trong đám người xóm nghèo mà ra cả, cũng chỉ có như vậy mới cho xóm nghèo có hy vọng sông và tiếp tục duy trì hiện trạng.
Sau khi làm như vậy, Nhạc Trọng lại hao phí thêm chút thời gian đưa ra mệnh lệnh thu mua nhân tâm, lúc này mới tan họp.
Nhạc Trọng chuẩn bị đợi khi mình khôi phục thực lực liền mang theo người trong Địa Hạ Thành số 67 này di chuyển, rời khỏi nơi này, trở lại địa cầu, trước khi về địa cầu hắn cũng muốn tổ chức một kết cấu điều khiển Địa Hạ Thành này, nếu chỉ bằng đám người hiện có là không thể nào.
Sau khi đưa ra đủ loại mệnh lệnh, Nhạc Trọng lại đi vào trong hồ tắm lớn trong biệt thự.
Biệt thự của Lưu Mạn Ngọc được xây dựng vô cùng xa hoa, tất cả thiết bị hưởng thụ cần đều có, Nhạc Trọng cũng ưa thích sau khi làm chính sự xong lại tiến vào bồn tắm ngâm mình thư giãn.
Hai bên đường của phòng tắm có nhiều mỹ nữ ăn mặc ít vãi, tướng mạo diễm lệ đang đứng, các nàng là mỹ nữ được Nhạc Trọng theo cứu ra khoi tay đám cao tầng Địa Hạ Thành số 67 này, tuy Nhạc Trọng cho các nàng tự do rời đi, thế nhưng mà đại bộ phận các nàng lại nguyện ý lưu lại.
Dù sao Nhạc Trọng chính là đại nhân vật, ở bên cạnh hắn có thể có ăn có uống, an toàn tính mạng sẽ được cam đoan, nếu như quay về xóm nghèo hoặc khu bình dân, các nàng chỉ có thể ăn thức ăn tổng hợp khó ăn kia mà thôi, còn có thể biến thành đồ chơi của người khác.
Trong khu xóm nghèo và khu bình dân cũng tồn tại hắc ám. Các thế lực hắc ám này khó lòng phòng bị.
Thời điểm Nhạc Trọng đi qua thì những mỹ nữ diễm lệ này nhao nhao quỳ xuống, cung kính và hoa thanh yến ngữ nói:
- Bái kiến chủ nhân!
Nhạc Trọng là người hành tâu trong bụi hoa, hắn có uy nghiêm giông như hoàng đế cổ đại, diễm phúc khôn cùng, sau khi đẩy cửa phòng tắm ra thì phát hiện trong phòng tắm có năm nữ hài đang chờ.
Một thân thể đẫy đà, phong tình vạn chủng, mặc lụa trắng mỏng, tuổi chừng hai mươi, vô cùng thành thục, tóc vàng mắt xanh xinh đẹp như phu nhân dịu dàng đi tới trước mặt Nhạc Trọng, xoay người thi lễ với Nhạc Trọng và nói:
- Chủ nhân, tôi là Lệ Toa Oa, là tổng quản hậu cung của ngài, đây là xử nữ lựa ra cho ngài, nếu ngài ưa thích có thể trải qua thời gian mỹ diệu với các nàng.
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn quét qua, liền phát hiện Lệ Toa Oa đứng phía sau tứ nữ chính là Bình Quả từng bị bắt từ trong xóm nghèo và được hắn cứu ra ngoài, một người khác chính là tiểu nữ hài Ái Toa cầm đao sắc bén chém giết tiểu nữ hài khác trên lôi đài.
Tiểu Bình Quả đã tắm rửa sạch sẽ rồi, lộ da dung nhan trắng nõn thanh thuần đáng yêu, tuy bộ ngực thường thường nhưng cũng là tiểu mỹ nhân đáng yêu, mà Ái Toa dáng người cho người ta cảm giác dã tính, trên người mặc dù nhiều chỗ có sẹo nhưng vẫn tỏa ra sức sống giống như con báo nhỏ, càng làm cho người ta có cảm giác muốn chinh phục, hai tiểu loli này chưa tới mười sáu tuổi, nhưng mà trong thế giới dưới lòng đất tàn khốc này thì tuổi của các nàng đã ăn được rồi.
Bên cạnh tiểu Bình Quả và Ái Toa là một thiếu nữ mười bảy tuổi mặc lụa mỏng, da thịt kiều nộn như tuyết, có được mái tóc đen dài mượt mà, hai mắt vừa lớn vừa tròn, trong ánh mắt tràn ngập thanh tịnh, thanh thuần xinh đẹp tới cực điểm, nàng đi tới trước mặt Nhạc Trọng và dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Nhạc Trọng.
Bên cạnh thiếu nữ tóc đen xinh đẹp là một thiếu nữ xinh đẹp giống mỹ nữ tây phương, cao chừng một mét tám, tóc vàng mắt xanh, mũi cao, dáng người nóng bỏng và bộ ngực cao ngất, tuổi của nàng chừng mười sáu, ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng tràn ngập khiêu khích.
Nhạc Trọng nhìn qua Bình Quả cùng Ái Toa, khẽ chau mày nói:
- Bình Quả, em và Ái Toa đi ra ngoài.
Bình Quả nghe vậy trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn cung kính nói:
- Vâng!
Ái Toa giống như con báo nhỏ nhìn thẳng vào Nhạc Trọng, dùng giọng nói thanh thúy như chim hoàng yến nói:
- Vì cái gì bảo chúng tôi ra ngoài? Chủ nhân, chỉ cần ngài cho Ái Toa ăn thịt, Ái Toa tuyệt đối sẽ nghe lời của ngài, cái gì Ái Toa cũng làm, hơn nữa còn làm tốt hơn những nữ nhân khác.
Nói xong hai tay Ái Toa dùng lực, lụa mỏng trong suôt trên người của nàng bị xé rách, lộ ra thân thể trẻ trung mềm mại của mình.
Trong Địa Hạ Thành số 67 này, thiếu nữ mười một tuổi của nhà bình thường là có thể gả đi, cũng chỉ có con gái nhà bình dân hoặc là quý tộc mới có thể bảo vệ trinh tiết của mình ngoài mười sáu tuổi.
Ái Toa đã sớm bị Trương Thông bắt lấy làm nô lệ và nhốt trong lồng, đã sớm nhìn thấy Trương Thông xâm phạm những nữ nhân khác cho nên trưởng thành sớm, hiểu được rất nhiều thứ, cho dù chưa được ai dạy cách nào hấp dẫn người, mà nàng từ nhỏ cũng không được dạy cái gì là thẹn cho nên nàng chỉ biết bằng vào bản năng mà sông, đói thì ăn, vì được ăn thịt nàng không do dự giết người, bán đứng thân thể của mình.
Nhạc Trọng nhìn qua Ái Toa không biêt thẹn thùng kia, thân thể có chút loạng choạng đi tới trước, bỗng nhiên một đạo ý chí uy nghiêm cường đại trực tiếp áp lên người của Ái Toa.
- Đi ra ngoài!
Bị ý chí của Nhạc Trọng áp xuống, Ái Toa giống như chuột thấy mèo, bình thường nàng không sợ trời không sợ đất, bỗng nhiên trong nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi, dừng bước lại và nhỏ giọng nói:
- Vâng!
Lúc này Ái Toa cùng Bình Quả hai nữ cũng thành thật đi ra khỏi phòng tắm.
Nhạc Trọng quay đầu nhìn Lệ Toa Oa và thản nhiên nói:
- Sau này người phục vụ tắm của tôi phải ngoài mười sáu tuổi, hiểu chưa?
Lệ Toa Oa cúi đầu xuống, tỏ vẻ áy náy với Nhạc Trọng:
- Thực xin lỗi, chủ nhân, là tôi sai lầm, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, bước đi vào trong bồn tắm nóng hổi.
Thiếu nữ tóc dài đen xinh đẹp và thiếu nữ tóc vàng mắt xanh cũng trút bỏ quần áo lụa mỏng của mình xuống, lộ ra hai thân thể hoàn mỹ mềm mại của mình.
Trong bồn tắm Nhạc Trọng thò tay ôm lấy thiếu nữ tóc đen và vuốt cằm của nàng, có chút ngả ngớn cười nói:
- Em tên gì?
Thiếu nữ tóc đen xinh đẹp nhìn qua Nhạc Trọng và tươi cười ôn nhu, bàn tay nhỏ đặt lên ngực của Nhạc Trọng:
- Hồi chủ nhân, em là Viên Lục!
Lệ Toa Oa lúc này ngồi chồm hỗm sau lưng Nhạc Trọng, duỗi hai tay ra mát xa cho Nhạc Trọng.
Thiếu nữ phương tây kia ôm bên phải Nhạc Trọng, nàng đang dùng hai ngọn núi đôi của mình ma sát tay phải Nhạc Trọng, đồng thời duỗi cái lưỡi của nàng ra liếm láp ngực của Nhạc Trọng, giống như con mèo nhỏ đang phát xuân.