Thần Ma Hệ Thống

Chương 1305: Thương nghị




Cũng như có nam giới thích bao dưỡng tình nhân, nữ giới có tiền cũng thích bao dưỡng tiểu bạch kiểm. Gã Lý Phi Tam này chính là tiểu bạch kiểm được bao nuôi của phu nhân nhà giàu kia.

(*Tiểu bạch kiểm: Gã mặt trắng, ở đây chỉ trai bao)

Lý Phi Tam co rúc trong ngực phu nhân Hàn Quốc kia, kêu thảm, dùng tiếng Hàn cầu khẩn:

- Là hắn, là hắn, là hắn đánh anh. Hắn là người Trung Quốc, không phải người Hàn. Hắn không có thiệp mời, hắn trà trộn vào yến tiệc. Ni Ni, em phải làm chủ cho anh.

Náo động bên này khiến cho người chung quanh chú ý, đám thanh niên nam nữ đang vây xem nghe được Nhạc Trọng là người Trung Quốc, đại bộ phận ánh mắt đều tỏ ra khinh miệt, căm thù.

Vị phu nhân Hàn Quốc Kim Đại Ni kia lập tức quay người, trừng mắt với Nhạc Trọng, chỉ hai người sau lưng kêu tiếng sắc nhọn:

- Chính là hai kẻ Trung Quốc hạ tiện các ngươi sao? Bảo an, bắt hai kẻ này lại, nhốt vào trong ngục giam!

- Bắt chúng lại.

- Đáng chết người Trung Quốc, tố chất quá thấp, thật không biết làm sao chúng trà trộn vào được.

- …

Trong phòng, những nam nữ đều khinh miệt, chỉ trỏ Nhạc Trọng.

Bị đám nam nữ xung quanh chỉ trỏ, Trịnh Lỵ Tú hơi sợ hãi, như mèo con trốn sau lưng Nhạc Trọng, thân thể run run. Cô chưa từng gặp tình cảnh như thế này, cũng không phải loại con gái có thể gặp nguy không loạn.

- Chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, Lý Dũng Tuấn mang theo tám gã bảo tiêu trực tiếp đi tới.

Kim Đại Ni thấy Lý Dũng Tuấn tới, đầy vẻ nịnh nọt, đi lên dịu dàng nói:

- Dũng Tuấn ca, anh tới vừa vặn. Người Trung Quốc này vụng trộm lẻn vào yến tiệc của chúng ta, còn ra tay đánh người. Mau bắt hắn đưa đến Đại Hàn Dân quốc Thống Nhất hội đi.

Nhạc Trọng liếc mắt về phía Lý Dũng Tuấn, cười lạnh nói:

- Lý Dũng Tuấn, Đại Hàn Dân quốc Thống Nhất hội chiêu đãi khách như vậy hả?

Lý Dũng Tuấn tập trung nhìn, phát hiện Nhạc Trọng, đại biết sắc, lập tức bỏ qua Kim Đại Ni, bước tới Nhạc Trọng, trong vẻ hèn mọn còn có nịnh nọt, nói:

Nhạc Trọng đại nhân, tôi đang tìm ngài khắp nơi đây, thì ra ngài lại đứng ở chỗ này. Chiêu đãi không chu toàn, xin ngài lượng thứ.

“Tại sao có thể như vậy?” Thấy cảnh này, sắc mặt Kim Đại Ni xoạt cái tái nhợt. Lý Dũng Tuấn là tâm phúc của Hội trưởng Đại Hàn Dân quốc Thống Nhất hội Chu Tuấn Hạo kia mà, trong hội này có địa vị cực kỳ cao.

Cũng vì Kim Đại Ni có quan hệ họ hàng với ông ta, cho nên mới có thể dựa hơi Đại Hàn Dân quốc Thống Nhất hội mà kiêu căng, làm xằng làm bậy. Mụ ta sao có thể nghĩ ra, người có quyền cao chức trọng như Lý Dũng Tuấn lại có thể hèn mọn nịnh nọt trước gã đàn ông người Trung Quốc kia.

Nam nữ vây xem thấy cảnh này cũng biến sắc, thoáng cái đều trầm mặc. Những kẻ dám châm chọc khiêu khích Nhạc Trọng lúc trước tức thì sợ tới mức mặt tái nhợt.

Hiện giờ là loạn thế, khác với thời bình, nếu tâm tư nhỏ nhen mà đắc tội với một đại nhân vật, thì tiếp theo ngươi sẽ biến thành một thi thể. Đây chính là một thế giới tàn khốc.

Nhạc Trọng chỉ chỉ Kim Đại Ni, Lý Phi Tam lạnh lùng nói:

- Ta không hi vọng nhìn thấy hai kẻ đáng ghét này nữa.

Lý Dũng Tuấn lần nữa khom người về phía Nhạc Trọng nói:

- Hết sức xin lỗi. Vì tôi công tác sai lầm làm cho tâm tình ngài bị ảnh hưởng không tốt. Tôi cam đoan với ngài, sau này ngài vĩnh viễn cũng không nhìn thấy chúng nữa.

Lý Dũng Tuấn quay người nhìn hai người Kim Đại Ni, vẻ hèn mọn trước Nhạc Trọng hoàn toàn biến mất, chỉ còn vô tận lạnh lùng và uy nghiêm:

- Mang hai người chúng đi, nhốt vào tử lao.

- Vâng!

Bốn cao thủ nhanh chóng tiến lên, thô bạo bắt Kim Đại Ni, Lý Phi Tam kéo ra ngoài.

Lý Phi Tam bị dọa đái ra quần, thảm thiết kêu lên:

- Không được, không được bắt ta vào tử lao. Nhạc Trọng, cứu cứu tôi, là tôi sai rồi. Cứu tôi, đừng để chúng bắt tôi vào tử lao.

Nhạc Trọng lạnh lùng lườm Lý Phi Tam:

- Lý Phi Tam, nếu như không phải mày cưỡng gian cô giáo, nể tình bạn học tao còn có thể tha cho cái mạng chó của mày. Thế nhưng con chó thích sủa bậy lại thèm chất thải người như mày thì cứ chết đi cho thế giới này được lợi.

Lúc trước Lý Phi Tam sở dĩ xuất ngoại, một nguyên nhân rất lớn trong đó là vì gã cưỡng gian cô giáo. Tuy nhà gã vận dụng tiền tài, quyền lực dọn dẹp việc này, nhưng cũng không thể không tống gã hỗn thế ma vương này ra nước ngoài tránh gió.

Lý Phi Tam nước mũi nước mắt dầm dề, khóc rống lên:

- Tôi sai rồi! Tha cho cái mạng chó của tôi đi! Van xin ngài!

Nhạc Trọng lạnh lùng liếc Lý Dũng Tuấn:

- Kéo đi!

- Vâng!

Lý Dũng Tuấn ra hiệu chỉ tay cho hai cao thủ, một người táng thẳng vào miệng Lý Phi Tam, máu thịt tóe loe, sau đó nhét một miếng vải vào mồm Lý Phi Tam kéo đi.

- Mời sang bên này.

Làm xong mọi việc, Lý Dũng Tuấn mang nụ cười đưa Nhạc Trọng đi về phía một ghế lô vắng vẻ.

Vào trong ghế lô, chỉ thấy bốn cô gái đi tất chân màu đen, ăn mặc quý phái, xinh đẹp phi phàm, khí chất không tầm thường ngồi trên ghế salon, và một nam tử trẻ tuổi ngồi ở chỗ sâu nhất.

Trịnh Lỵ Tú nhìn rõ bốn cô gái xinh đẹp phi phàm, hưng phấn nói:

- Toàn Duẫn Nhi, Kim Bảo Nhi, Thân Trí Hiền, Tô Kiều Huệ! Y a a, kích động quá, hưng phấn quá. Quá giỏi, mấy người này đều là minh tinh siêu hạng của Đại Hàn dân quốc. Quá tuyệt, quá ngầu!

Lý Dũng Tuấn giữ nụ cười mười phần thân thiết giới thiệu từng người với Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng đại nhân, bốn người này chính là thần tượng nổi danh của Đại Hàn dân quốc, Toàn Duẫn Nhi, Kim Bảo Nhi, Thân Trí Hiền, Tô Kiều Huệ, các cô ấy đều rất ngưỡng mộ uy danh của Nhạc Trọng đại nhân, hy vọng có thể trở thành nữ nhân của ngài. Xin ngài thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của các cô ấy, thu giữ các cô ấy.

Một thiếu nữ tóc nhuộm vàng, dáng người cao gầy, cười ngọt ngào với Nhạc Trọng nói:

- Xin chào, Nhạc Trọng, tôi là Toàn Duẫn Nhi.

Cô gái dáng người gợi cảm, khuôn mặt hơi tròn mỉm cười nói

- Xin chào Nhạc Trọng, tôi là Kim Bảo Nhi.

Cô gái khác nhìn có vẻ phản nghịch cũng mỉm cười:

- Hi, tôi là Thân Trí Hiền.

Người cuối cùng là thiếu nữ có phần hiền lành, điềm đạm cũng mỉm cười tự giới thiệu:

- Xin chào, Nhạc Trọng đại nhân, ta là Tô Kiều Huệ.

Sau khi bốn cô gái thần tượng Idol tự giới thiệu liền mang theo làn gió thơm, trải qua một trận tranh đấu ngầm, đi tới bên cạnh Nhạc Trọng quyến rũ hắn.

Trịnh Lỵ Tú vốn hưng phấn vì được nhìn thấy thần tượng thoáng cái phiền muộn, tức giận bổ nhào vào ngực Nhạc Trọng, ôm chặt lấy hắn.

Chu Tuấn Hạo mỉm cười như gió xuân, đứng dậy đi tới Nhạc Trọng chào:

- Nhạc Trọng, ngài khỏe chứ. Tôi là Hội trưởng Đại Hàn dân quốc Thống Nhất hội Chu Tuấn Hạo, thật vinh hạnh được gặp ngài.

Nhạc Trọng mỉm cười, ngồi ở trên ghế sa lon:

- Chào ngài, tôi là Nhạc Trọng.

Chu Tuấn Hạo hỏi dò:

- Nhạc Trọng, hẳn là anh mới tới Hàn Quốc? Sao trước kia tôi chưa từng nghe qua tên anh.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Đúng vậy, xác thực là tôi vừa mới nào Hàn Quốc.

Nhạc Trọng thấy Chu Tuấn Hạo cũng là người có mắt, không qua lại thăm dò với Chu Tuấn Hạo, nói thẳng:

- Chu Tuấn Hạo, nếu anh là hội trưởng Đại Hàn dân quốc Thống Nhất hội, có một số việc tôi phải nói cho anh. Tôi vừa mới từ Thế Giới Thứ Hai trở về.