- Vợ? Nữ nhân Trung Quốc đê tiện kia chỉ ham tiền tài của tôi mà thôi. Nó sinh con gái cho tôi cũng mang theo theo huyết thống Trung Quốc đê tiện, ô nhiễm huyết thống Đại Hàn cao quý của chúng ta. Tôi đã sớm nhìn chúng không vừa mắt rồi. Thạch Vệ Quốc đại nhân, ngài chơi chúng đi, tôi không có ý kiến gì đâu.
Thạch Vệ Quốc cười to như điên, một cước đem đá Lưu Mẫn Tập đang lè lưỡi liếm giày của hắn, nói:
- Ha ha ha! ! Nói hay lắm, con chó cái này cho mày chơi đấy.
- Cám ơn đại nhân ban thưởng, cám ơn đại nhân ban thưởng.
Trịnh Tương Trung vui vẻ, mang theo nụ cười nịnh nọt, cỡi quần ra.
Triệu Hi chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vỡ tan, nàng tức giận toàn thân phát run, chỉ vào Trịnh Tương Trung tuyệt vọng mắng:
- Trịnh Tương Trung, mày là súc sinh! Mày không phải người!
Trịnh Tương Trung nhìn qua Triệu Hi và chửi mắng:
- Đồ chó Trung Quốc đê tiện. Tao là người Hàn có huyết thống cao quý, mày còn mắng nữa tao sẽ đập nát miệng của mày, im ngay!
Nhìn thấy Trịnh Tương Trung trở mặt vô tình, Triệu Hi, Trịnh Lỵ Tú hai nữ trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng, hiện tại người thân nhất cũng vứt bỏ hai người, các nàng trên thế giới này không còn chỗ dựa vào,
Thạch Vệ Quốc nhìn thấy một màn này thì hưng phấn cười to, hét lớn một tiếng:
- Ha ha ha! ! Ha ha ha! ! Hai con chó cái này bò qua đây, nếu không tao sẽ ném tụi mày vào trong xóm nghèo cho bọn dân nghèo chơi đùa. Dám dân nghèo kia thiếu lương thực, chơi chết bọn mày sẽ ăn thịt tụi mày luôn. Hai con chó cái bọn mày không qua đây à. Mau bò qua đây, muốn chết đúng không?
Thạch Vệ Quốc nói ra lời này giống như lôi đình trong lòng Triệu Hi, Trịnh Lỵ Tú, trong lòng các nàng sinh ra tuyệt vọng và vô lực. Các nàng thập phần tinh tường, Thạch Vệ Quốc nói là sự thật. Một khi rơi vào trong đám dân nghèo đói khát kia, các nàng chẳng những bị chơi chết, cuối cùng còn bị giết chết và ăn tươi.
- Cười đã chưa? Xem ra mày rất ưa thích nuôi cho đấy. Tao cũng rất thích nuôi chó, mày làm chó cho tao đi. Bò qua đây, thè lưỡi liếm giày của tao này. Thạch Vệ Quốc!
Đúng lúc này một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng Thạch Vệ Quốc.
Trong lòng Thạch Vệ Quốc phát lạnh, quay đầu lại, nhịn không được lui ra sau vài bước, trên mặt hiện ra nét kinh hãi:
- Xảy ra chuyện gì? Tao rõ ràng đã bỏ Quỷ Mê Thảo vào trong thịt rồi mà, Quỷ Mê Thảo có thể làm cho người tiến hóa siêu cấp cũng mất đi lực lượng, tại sao mày không có chuyện gì?
Trước mặt Thạch Vệ Quốc thì Nhạc Trọng vốn nên mất đi lực lượng lại đứng lên.
- Tao đã sớm cảm thấy tụi mày không đúng, làm sao có thể ăn đồ ăn của tụi mày đưa cho được?
Nhạc Trọng trực tiếp nhổ ra, một đoàn đấu khí hắc ám bao vây thịt cá và phun ra ngoài.
- Nếu mày không chết thì ta sẽ giết mày! Mọi người cùng xông lên nào, giết nó!
Trong mắt Thạch Vệ Quốc hiện ra thần sắc dữ tợn, vung tay lên, một đạo đạo khí trắng cuốn qua phía Nhạc Trọng. Hắn chính là người tiến hóa tinh thần, đẳng cấp cường hóa cao tới 60, đoàn khí trắng này có thể đông cứng cả xe tăng.
- Một đám rác rưởi, đi chết đi!
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động, hắn bước lên trước một bước, lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện bên người Thạch Vệ Quốc, một tát vỗ vào đầu của Thạch Vệ Quốc.
Trong mắt Thạch Vệ Quốc hiện ra sợ hãi và tuyệt vọng thật sâu, chưa nói được một câu và đầu lâu đã bay lên cao, đụng vào vách tường và vỡ nát.
Tiện tay miểu sát Thạch Vệ Quốc, hai đấm của Nhạc Trọng đánh vào thân thể của những tên vệ sĩ kia, lực lượng khủng bố bộc phát ra ngoài, trái tim của những tên chiến sĩ này vỡ nát, chết tại chỗ.
Chỉ một hô hấp Nhạc Trọng đã giết toàn bộ thủ vệ trong đây.
- Thật mạnh, quá mạnh mẽ!
Phác Thải Anh và mấy nữ nhân còn sống sót nhìn qua Nhạc Trọng, trong nội tâm sợ hãi, run rẩy không ngớt. Thạch Vệ Quốc trong mắt của nàng mạnh mẽ như ác ma, nhưng mà trong tay Nhạc Trọng hắn lại bị chụp chết như con sâu cái kiến, Nhạc Trọng đáng sợ đã xâm nhập sâu vào trong lòng của các nàng.
- Đừng giết tôi! ! Đừng giết tôi! ! Van cầu ngài đứng giết tôi. Tôi chính là con chó, tha cho tôi đi!
Trịnh Tương Trung vô cùng hung hăng càn quấy bị dọa tiểu cả ra quần, hắn thoáng cái quỳ trên đất dập đầu xin Nhạc Trọng tha thứ.
Trịnh Tương Trung chính là đống cứt chó, chỉ cần có thể sống sót thì cho dù chuyện thấp hèn thế nào hắn cũng dám làm.
Nhạc Trọng nhìn Trịnh Tương Trung sau đó bước lên một bước. Loại rác rưởi này hắn cũng muốn tiện tay giết chết.
Đúng lúc này đột nhiên Triệu Hi đột nói với Nhạc Trọng.
- Vị này đại nhân, xin ngài hạ thủ lưu tình. Không nên giết hán!
Nhạc Trọng nhìn Triệu Hi với ánh mắt quái dị:
- Loại này súc sinh cô còn xin tha cho hắn sao?
Trong mắt Triệu Hi hiện ra nét bi thống, cắn răng nói:
- Đại nhân, hắn bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa. Hơn nữa hắn là cha của con gái tôi, tôi không hy vọng hắn chết trước mặt con gái của mình.
- Nữ nhân ngu xuẩn. Nếu cô đã mở miệng thì tôi sẽ tha mạng cho hắn. Sau này cô không hối hận là tốt rồi.
Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Tương Trung lạnh lùng nói:
- Còn không mau cút đi.
Trịnh Tương Trung là đồ nhu nhược thoáng cái bỏ chạy ra bên ngoài.
- Vâng! Tôi cút.
Triệu Hi nắm bàn tay tuyết trắng của con gái Trịnh Lỵ Tú tiến tới bên người Nhạc Trọng:
- Đa tạ đại nhân, tôi có yêu cầu quá đáng. Hy vọng đại nhân ngài có thể đáp ứng.
Nhạc Trọng hư không một trảo, trực tiếp cầm cầm lấy súng và đạn đưa cho Triệu Hi cùng Trịnh Tú Lệ:
- Nếu các ngươi đã biết là yêu cầu quá đáng cũng đừng có mở miệng. Tôi sẽ không đáp ứng các người cái gì. Xem phân thượng các người còn có chút cốt khí, khẩu súng và năm băng đạn này cho các người.
Biểu hiện của Triệu Hi còn là người, tuy Nhạc Trọng cũng không thích loại nữ nhân lấy chồng xa này, nhưng mà xem mặt mũi các nàng vẫn có chút cốt khí, cũng cho các nàng một chỗ dựa để còn sống. Một khẩu súng trường và năm băng đạn là tài phú không nhỏ, cầm lấy đi bán đổi được lương thực cũng đủ cho hai người các nàng sống mấy tháng.
Về phần Lưu Mẫn Tập, Cao Mỹ Lai miễn cưỡng còn sống sót, Nhạc Trọng cũng chẳng có tâm tình quan tâm tới.
Triệu Hi nghe được Nhạc cự người ngoài ngàn dặm, trong mắt ảm đạm, nàng vốn muốn leo lên người Nhạc Trọng, nhờ Nhạc Trọng bảo hộ nàng và con gái nàng rời khỏi đây. Nhưng mà Nhạc Trọng hiển nhiên không muốn nghe nàng nói cái gì, thoáng cái không rời đi.
Triệu Hi nhanh chóng tiếp nhận súng trường và năm băng đạn trong tay, trong miệng nói lời cảm tạ:
- Đa tạ đại nhân, đại ân đại đức của ngài kiếp sau xin báo đáp!
- Kiếp sau báo đáp?
Nhạc Trọng cũng không tin kiếp sau, hắn chỉ tin hiện tại, cũng không đặt lời của Triệu Hi trong lòng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Ở bên ngoài đại sảnh có hai mươi mấy phần tử vũ trang đột nhiên xuất hiện, phát ra âm thanh gào rú đè nén đáng sợ, điên cuồng tiến vào trong đại sảnh.
Vô số viên đạn bắn vào trong đại sảnh, rất nhiều mãnh vụn thủy tinh vỡ tan, âm thanh vỡ nát không ngừng vang lên.