Thần Ma Hệ Thống

Chương 1294: Thạch Vệ Quốc (1)




Phác Thải Anh là người cơ trí, nàng đã sớm ôm đùi củ Nhạc Trọng, lúc này mới cảm thấy an toàn, nếu không dùng tính tính của dám phần tử vũ trang này không biết đối đãi hai nữ nhân bọn họ thế nào.

Bạch cốt thì yên lặng gỡ đạn dược và súng của đám phần tử vũ trang ra, lúc này đi tơi bên cạnh Nhạc Trọng.

Nó nương nhờ Nhạc Trọng không ngừng mạnh mẽ, bạch cốt cũng không ngừng thuế biến, lúc này trí tuệ của nó không kém hơn nhân loại quá nhiều. Dùng súng đạn đối phó Nhạc Trọng và nó chỉ là đống phế vật, nhưng mà với nhân loại trong tận thế thì đây chính là báu vật.

Trong lòng đám người nam nhân kia chấn động, thầm nghĩ trong lòng:

- Thằng tàu Trung Quốc này quá hung tàn, một lời không hợp là giết người!

Nhạc Trọng không quan tâm bốn tên phần tử vũ trang bị giết!

Trong mắt Thôi Hiếu Kính hiện ra hào quang khôn khéo, nhanh chóng quyết định đi theo Nhạc Trọng, tùy cơ ứng biến.

Nếu như bọn người Thôi Hiếu Kính sống ở bên ngoài, chỉ một đám tang thi cũng đủ giết bọn họ rồi, chỉ có tiến vào căn cứ và dựa vào lực lượng tập thể của nhân loại, bọn họ mới có thể sống sót thật tốt.

Nhạc Trọng đi tới trước căn cứ và đưa mắt nhìn, nhìn thấy căn cứ này có bức tường cao chín mét vây quanh, trên tường thành còn có súng máy hạng nặng, ở trước cửa ra vào có tám tên thủ vệ.

Nhạc Trọng chém giết bốn tên thủ vệ kia thì tám tên còn lại đã nhìn thấy, những tên thủ vệ này dùng súng không ngừng bắn qua phía Nhạc Trọng.

Rất nhiều viên đạn như mưa bắn qua Nhạc Trọng.

Tiếng súng nổ vang làm Phác Thải Anh bên cạnh Nhạc Trọng thét to lên và nằm rạp trên đất.

Lúc này bạch cốt đứng bên cạnh Nhạc Trọng quét búa lớn qua trước, một cơn gió lốc cuốn toàn bộ viên đạn bắn tới, không viên nào bắn trúng Nhạc Trọng cả.

- Mình thật sự mạnh hơn trước nhiều rồi.

Nhạc Trọng im lặng nhìn qua vô số viên đạn bay qua phía mình và trong lòng cảm khái. Dùng thực lực ngũ giai đỉnh phong của hắn bây giờ có thể dùng tay bắt lấy viên đạn đang bay tới. Năng lực này lúc Nhạc Trọng còn ở tam giai không dám nghĩ tới.

- Người tiến hóa, hắn là người tiến hóa siêu cấp! ! Đi gọi lão đại!

- Hắn là người tiến hóa, chúng ta không phải là đối thủ của hăn đâu.

"..."

Nhìn thấy bạch cốt nghịch thiên có thể ngăn cản toàn bộ viên đạn bắn tới, cơ hồ tất cả thủ vệ đều biến sắc thét to lên.

Khái niệm người tiến hóa siêu cấp đối với người bình thường mà nói chính là loại cường giả dù có súng cũng không thể uy hiếp được. Chỉ có người cường hóa và người tiến hóa như thế mới có năng lực chống lại cả một binh đoàn vũ trang hạng nặng.

Trong tiếng hét sợ hãi, Nhạc Trọng thuận tay cầm súng bước lên bắn quét qua.

Đầu của tám tên thủ vệ bị bắn trúng.

Tám tên thủ vệ vừa chết thì thủ vệ trong căn cứ sụp đổ. Mỗi người mang theo súng và ẩn nấp thân thể chạy vào sâu trong căn cứ.

Người tiến hóa siêu cấp đao thương bất nhập không phải thủ vệ như bọn họ có thể chống lại được, bọn họ cũng không có ý chí liều chết tới cùng. Những phần tử vũ trang này đều là người bình thường gom lại mà thành, chẳng có sức chiến đấu bao nhiêu cả.

Nhạc Trọng nhìn những người bình thường đang bỏ chạy kia, hắn cảm thấy kỳ quái vì những kẻ này quá yếu, yếu tới mức không thể nào có được một căn cứ a.

Nhạc Trọng thu phục được Bắc Kinh, vận dụng vũ khí hạt nhân bắn thẳng vào thi đàn, lại điều động đại quân không ngừng bắn giết, hậu phương không ngừng vận chuyển vận chuyển đạn dược hậu cần tới không dứt mới có thể chiếm được thủ đô.

Seoul là một thủ đô quốc tế, nhân khẩu dày đặc, không phải một thành thị nhỏ có thể so sánh được, Nhạc Trọng không nghĩ ra những đám nhược tiểu này vì sao có thể chiếm cứ thủ đô cơ chứ? (Thủ Nhĩ tiếng Trung Quốc phiên dịch ra, chính là Seoul)

Trong lòng Nhạc Trọng đột nhiên nhớ tới cái tên: thiên đường thần quốc!

Trên địa cầu này cũng chỉ có thiên đường thần quốc và rải rác mấy tổ chức cực lớn mới có thể tổ chức chiếm cứ Seoul, mà Nhạc Trọng trước khi đi tới thế giới thứ hai còn chưa chạm tới được.

Nhạc Trọng bước vào trong căn cứ này. Đập vào mắt chính là đoàn người kinh hoàng thất thổ hoảng sợ bỏ chạy, cũng có nhiều người trực tiếp trốn vào gian phòng, mở ra một khe hở nhỏ đánh giá Nhạc Trọng.

Trên đường phố xa xa có một kẻ dáng người khôi ngô, mặc đồ tây đen và vẻ mặt hung thần ác sát đứng đó, sau lưng tên này có ba mươi tên cũng mặc đồ tây mang kính đen, giống như một đám xã hội đen vậy. Trong tay tên nam tử này cầm móng vuốt của biến dị thú chế thành loan đao đi qua nơi này.

Tên đại hán này tiến lên nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, cơ bắp của hắn căng cứng, vô cùng cảnh giác nói:

- Tôi là Thạch Vệ Quốc, anh là ai? Tại sao giết người của tôi?

Phác Thải Anh nhanh chóng phiên dịch lời của Thạch Vệ Quốc cho Nhạc Trọng nghe.

Nhạc Trọng nói:

- Tôi là Nhạc Trọng, hôm nay sắc trời đã tối, tôi muốn tiến vào đây nghỉ ngơi một đêm. Là các ngươi chủ động tấn công tôi, tôi chỉ ra tay phản kích mà thôi.

- Tung của?

Nghe Nhạc Trọng nói tiếng Trung Quốc, Thạch Vệ Quốc và ba mươi tên đại hán mặc đồ tây biến sắc.

Đám hộ vệ mặc đồ đen tỏa ra sát cơ, thoáng cái rút trường đao bên người ra.

Trong mắt Thạch Vệ Quốc có hào quang tỏa ra, phất tay lên.

- Không được động thủ. Thu đao lại!

Đám vệ sĩ kia không cam lòng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng sau đó thu đao lại, bộ dáng vô cùng cừu hận.

Nhạc Trọng thu toàn bộ chi tiết này vào mắt, trên gương mặt không có biến hóa gì cả, hắn nghĩ thầm:

- Người ở đây không hữu hảo với Trung Quốc a!

Cơ mặt của Thạch Vệ Quốc nhếch lên, hiện ra bộ dáng tươi cười nhìn qua Nhạc Trọng, nói:

- Nếu Nhạc Trọng là người tới từ Trung Quốc, vậy mời đi theo tôi. Tôi sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, để cho ngài cảm thấy sự nhiệt tình của Hàn Quốc chúng tôi.

Nhạc Trọng không có trả lời.

- Mời đi theo tôi!

Dưới sự dẫn dắt của Thạch Vệ Quốc và Nhạc Trọng đi vào trong một biệt thự.

Sau khi mở gian phòng khách ra, phân chủ khách ngồi xuống, hai tay của Thạch Vệ Quốc vỗ một cái, một thị nữ mặc quần áo bạo lộ đi tới.

Thạch Vệ Quốc ôm thị nữ mỹ lệ này vào trong lòng, sờ mó thân thể yêu kiều của nàng ta, nhìn qua Nhạc Trọng cười nói.

- Nhạc Trọng, anh cứ tùy tiện chọn một đi, công phu trên giường của những nữ nhân này rất tốt, gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, anh thích ai cứ chọn đi.

Nhạc Trọng nhìn qua hơn mười thị nữ bên kia. Những thị nữ này vô cùng xinh đẹp, làn da trắng và thân thể no đủ, đều là mỹ nhân khó có được trước tận thế, so với Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân còn đẹp hơn nhiều.

Phác Thải Anh nhìn những thị nữ mỹ lệ ở đây thì hâm mộ, vẻ đẹp của nàng trước tận thế còn không sánh bằng những thị nữ nơi đây, cho dù là người nào cũng xinh hơn nàng.

Nhạc Trọng nhìn vào thị nữ xong, lại nhìn qua Thạch Vệ Quốc nói:

- Tôi không có hứng thú. Thạch Vệ Quốc, tôi muốn đi Hán Thành Miến. Tôi muốn biết tình hình của Hán Thành Miến bây giờ thế nào!

- Hán Thành? Thủ Nhĩ?

Thạch Vệ Quốc ngẩn người, hắn phản ứng thật nhanh, trong mắt có lửa giận hiện ra, nhưng mà hắn vẫn giải thích cho Nhạc Trọng nghe.