Thần Luyện Thiên Nhiên

Chương 1: Khởi đầu thức tỉnh kí ức




Trong một trường đại học sư phạm Mạc Tuấn đột nhiên đứng dậy với kí ức thức tỉnh.

Một bạn học nói nhỏ: "Mạc Tuấn cậu làm gì hét lên thế".

Một bạn học khác: "Chắc là tên phế vật này bị đánh ngu người rồi".

Đường bằng ở kế bên hỏi: "Này cậu không sao chứ hả? Hiện tại đang trong lớp tiết của cô Dung đấy" sau đó lay lay Mạc Tuấn khi thức tỉnh kí ức xong hắn ta nhìn xung quanh, do cả hai kí ức đan xen nên hiện giờ vẫn chưa tiêu hóa xong, do hắn dung hợp kí ức xong vừa định thần lại.

Hiện tại đã là tiết học của cô giáo Dung, cô giáo Dung dạy hóa học nổi tiếng là khó tính nhất trong trường, vì sự đột ngột của tên Mạc Tuấn mà cô giáo Dung sắc mặt rất khó coi vì đột nhiên Mạc Tuấn đứng dậy khi cô giảng bài, cô ta liền quát: "Hừ, này bạn học Tuấn có phải cậu không coi trọng lớp hóa học của tôi không."

Mạc Tuấn ngờ nghệch nhớ lại cô giáo đang giảng bài, do hồi này trước khi thức tỉnh kí ức hắn ta bị đám lớp trên đánh cho cả người bầm dập, hiện giờ hắn ta rất uể oải hiện tại anh ta chỉ muốn về nhà một chuyến trị thương, sau đó anh ta nghĩ ra được một kế là giả bệnh đi về, anh ta đành giả vờ đau bụng nói: "Cô ơi em bị đau bụng cô cho em đi về nhé!"

Cô giáo Dung nhìn sắc mặt trắng bệch của gã đành nói: "Được rồi tôi hôm nay tha cho cậu", lại nói tiếp: "Hừ, ngày mai lên chép phạt tiết hôm nay cho tôi", cô giáo Dung ngừng một chút lại nói: "Ngày mai mời phụ huynh của bạn lên phòng giáo viên tôi muốn nói chuyện riêng cùng phụ huynh của bạn Tuấn."

Mạc Tuấn thầm nghĩ "ngày mai sao ngươi ngây thơ quá rồi nhưng trước mắt hãy đồng ý với cô giáo Dung trước hắc hắc", nhưng vẫn trả lời cho cô giáo Dung: "Vâng, ngày mai em sẽ chép ạ, còn mời phụ huynh lên ạ".

Sau đó anh ta xin phép xong cô giáo Dung và được cô ta cho ra về, khi anh ta đi ra lớp học cảm nhận xung quanh hầu như không có thiên địa nguyên khí quả thật rất mỏng manh, hầu như không thể tu luyện, nếu chỉ dựa vào tu luyện ở đây thật sự tu luyện cả đời cũng không biết tu luyện đột phá tới trúc cơ không.

Hắn ta sờ túi chỉ còn vài chục đồng, bèn nhớ lại kí ức thân thế của tên này cũng thật thảm hại a, bị gia tộc bỏ còn bị người khác đánh, còn bị ăn hiếp thường xuyên mà không dám phản kháng lại, nhưng hắn ta vẫn có được mẹ nuôi giúp đỡ học phí, mẹ nuôi rất thương hắn ta cho dù là hắn ta bị mạc gia bỏ rơi, mẹ nuôi cũng không bỏ rơi hắn ta, nhưng số phận cũng rất khổ vì mẹ nuôi lam lũng cực khổ để nuôi hắn, nhưng luôn bị kẻ khác ức hiếp và lấy hết tiền của hắn chỉ chừa vài đồng cho hắn về nhà, hắn khi còn ở mạc gia sung sướng quen ăn xài trác táng làm cho mạc gia chịu danh tiếng xấu mới dồn ép tên này bỏ rơi tên này.

Khi hắn ta đi ra cổng trường thì gặp đàn em của tên lớp trên kia, tên kia thấy hắn liền chế giễu: "Dô, Mạc đại thiếu hôm nay không học hành sao mà đã đi ra trường rồi".

Mạc Tuấn nhìn hắn một cái trực tiếp bỏ qua hắn và đi về, tên đàn em đó thấy tên này dám trực tiếp bỏ qua mình lại nói tiếp: "Nay gan của mạc đại thiếu lớn không phải bình thường nha", nói xong tên đàn em kia chạy ra giang tay chặn Mạc Tuấn: "Mạc đại thiếu ngươi không nghe lời ta nói có phải là bị thiếu đòn cần tôi giúp một tay đúng chứ, hắc hắc..".

- Chó ngoan không cản đường.

Mạc Tuấn nói xong liền dừng lại nhìn hắn thật sâu một cái, sau đó nhấc chân lên dùng lực đạp cho tên kia ngã lăn ra đất, sau đó tiếp tục đi về nhà.

Tên kia bị đá đau quá không thể đứng dậy nhất thời, cũng may lúc đó bảo vệ đang không có ở đó, lúc tên đàn em kia đứng lên Mạc Tuấn đã đi mất tiêu vẻ mặt oán độc nói thầm: "Mày giỏi đấy hôm nay dám đánh tao tốt nhất sau này đừng rơi vào tay tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết", hắn ta rời đi trong sự tức giận, vì hắn nhất định sẽ đi báo cáo cho đàn anh của hắn thêm mắm thêm muối vào cho tên đại ca đánh nhừ tử tên họ mạc đó để hả giận.

Mạc tuấn đi về giữa đường thấy công viên có thiên địa nguyên khí khá nồng đậm nên Mạc Tuấn đi tới chỗ nồng đậm nhất thiên địa nguyên khí ngồi xuống tu luyện, bởi vì ở đây là công viên nên cũng rất ồn ào, cũng may là hắn có thức tỉnh kí ức trải qua vô số trường hợp có thể làm được nhất tâm nhị dụng, hiện tại đang bị thương nên hắn ta chỉ có thể ngồi đó dùng công pháp càn khôn pháp kinh vận hành hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh chữa lành vết thương và tu luyện, tuy ồn ào nhưng không ảnh hưởng tới trạng thái tu luyện của anh ta, khi vận chuyển công pháp tới nhâm đốc nhị mạch thì cảm thấy vô cùng đau đớn, sắc mặt của hắn ta trắng bệch và vô cùng âm trầm, hóa ra khi hắn đã nhận ra rằng khi sinh ra đã bị kẻ có dã tâm dùng nội lực làm cho hắn không thể tu luyện võ công được, vì vậy hắn bị mạc gia vứt bỏ, hiện tại hắn dùng càn khôn pháp kinh vận chuyển để làm hai mạch tắc nghẽn đó có thể vận chuyển bình thường.

Sau khi vận chuyển một vòng chu thiên thì thương thế đã lành hơn phân nửa, do hai mạch bị kẻ khác làm cho tắc nghẽn lâu nên hai mạch đó vẫn còn cảm giác đau khi vận chuyển thêm một chu thiên, sau nữa ngày thì thương thế khỏi hẳn, hắn ta đã tu luyện thành luyện khí kì tầng một.