Thần Long Ở Rể

Chương 81: Cơ Hội




Hồ gia phương Bắc.

Hồ Bách Nhân bên này thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn dài dòng cũng người em này nên đã cúp máy.

Mà Hồ Lâm bên kia thì thở dài không thôi.

“Cậu chủ đâu?” Hồ Bách Nhân quát người giúp việc.

Dì Thẩm đang bê một tách trà thì hơi rung tay do tiếng quát lớn, chút trà nóng bị sánh ra ngoài dính vào người Hồ Bách Nhân.

“Dạ… dạ… cậu chủ ra ngoài từ đêm qua chưa về ạ.” Dì Thẩm hơi run run cúi đầu không dám nhìn Hồ Bách Nhân.

Ông ta tức giận hất vỡ chén trà nóng, nước cùng mảnh vỡ văng vào người đì Thẩm, nhưng bà không dám né tránh.

Bà làm giúp việc ở đây lâu rồi, bà còn đứa cháu nhỏ phải sống nhờ vào tiền lương của Hồ gia, dù nhà họ đối xử với bà hà khắc nhưng bà cũng không dám nghỉ ngày nào.

Dù đứa cháu của bà có ốm đau bà cũng không dám nghỉ một ngày nào, việc bị thương như cơm bữa, có lẽ bà quen rồi, chịu chút thương tích, nhận được tiền lo cho cháu là đủ.

“Hừ, một lũ vô dụng. Có chút việc giữ cậu chủ ở nhà cũng không xong, Hồ gia nuôi các người làm gì hả?” Hồ Bách Nhân đang tức giận với Hồ Lâm, tiện đà trút giận lên người dì Thẩm.

Quả thật Hồ Bách Nhân trong Hồ gia cũng chỉ có thể bắt nạt được người làm, lời nói của ông ta hầu như không có giá trị gì cả.

Hồ Tiêu suốt ngày ăn chơi trác táng không lo lắng gì về cơ nghiệp Hồ gia, tiền bối trong nhà đều là người đã có tuổi. Họ nhìn rõ Hồ gia dòng chính hầu như không có ai có năng lực.

Hồ Lâm lại không con cái, cách duy nhất là để Hồ Lâm gánh vác tìm cách để hỗ trợ Hồ Tiêu.

Mà Hồ Bách Nhân ghét nhất chính là sự không lo nghĩ của con trai, còn người em trai lại vượt mặt ông.

“Khi nào nó về bảo nó vào gặp tôi ngay. Nghe không?” Ông ta vẫn to giọng quát tháo.

Dường như chỉ như vậy ông ta mới cảm thấy được sự tồn tại của bản thân mình trong Hồ gia.

“Vâng.” Dì Thẩm nén đau dọn dẹp mảnh vỡ, cúi đầu thật thấp.

Thành phố Gia bên này bị Hồ Cửu khuấy động nhiều ngày, dường như cũng yên tĩnh lại.

Các thế lực ngầm cho đến giới chính trị đều ổn định, có thể nói ở thành phố Gia giới hắc bạch không còn ranh giới.

Mà không một ai biết người bí ẩn đứng sau các thế lực ngầm mới kia lại là Chiến thần vang danh.

“Có người đang điều tra tung tích của ngài. Chuyện này nên làm thế nào?” Lão Lý kính cẩn báo cáo.

“Có biết được là ai không?” Hồ Cửu bình thản hỏi.

“Ngoài Hồ gia còn có Vinh gia, còn một thế lực chưa tra ra là của bên nào.” Lão Lý vẫn tiếp tục nói rõ.

Lão Lý cũng là một nhân tài, ông ta ở trong chốn quan trường này quá lâu, lươn lẹo hay âm mưu hại người ông ta rõ hơn ai hết.

Chính vì vậy, Hồ Cửu mới để ông ta lo liệu an toàn cho Lục Thạc cùng Lục Chỉ, anh có lòng tin vào người này.

“Còn có Hồ gia?”

“Vâng. Gần đây các gia tộc lớn phương Bắc có nhiều biến cố, họ có lẽ cần củng cố thế lực. Hôn sự giữa các gia tộc này diễn ra liên tục, có lẽ sắp có thay đổi…” Lão Lý cũng nhìn ra các gia tộc này có dị động.

Thường thì hôn nhân kết nối gia tộc không nhiều như thế, hiện tại có sáu gia tộc lớn ở phương Bắc, cũng xem là đại gia tộc của cả nước Đông Uy.

Nhưng lại có đến bốn gia tộc gấp rút công bố việc kết hôn, bình thường hôn nhân gia tộc lớn chỉ công bố sau khi họ làm lễ xong.

Lần này lại khác, công bố kia nhằm muốn tuyên cáo sự liên kết của các gia tộc với nhau.

Đây biểu thị điều gì?

Chính là vị thế của các gia tộc!

“Hồ gia bên kia có dị động thì báo tôi. Đồng thời điều tra thế lực bí ẩn kia cho tôi, không đủ nhân lực có thể tìm Túc Trì.” Hồ Cửu nhếch miệng nói.

Chuyện gia tộc lớn trước nay anh không mấy quan tâm, chỉ là họ muốn nương tựa vào thế lực lớn hơn để phô trương thì cần phải xem bản thân đáng hay không.

“Sắp tới tôi muốn đến phương Bắc, chưa nói đến chuyện khác, ít nhất thế lực chính của chúng ta phải nằm giữ ở đó. Ông thu xếp làm cho xong việc tôi giao, cùng đi với tôi.” Hồ Cửu nhìn Lão Lý, có chút đánh giá.

Lão Lý nghe tới chuyện sẽ tới phương Bắc phát triển, đó xem như là mơ ước cả đời của ông, khôn ngờ theo Hồ Cửu chưa được bao lâu đã có thể đến đó.

Chỉ là… hiện tại ông cũng không còn chức vụ gì nữa, cảm giác có chút hụt hẫng cùng tiếc nuối.

“Ông không cần buồn, làn đi phương Bắc, cũng là muốn chuẩn bị cho ông một vị trí. Dù sao Ban Chính trị cũng nên có người của chúng ta.” Hồ Cửu nhìn ra ánh mắt hụt hẫng của Lão Lý.

Không phải là anh thương hại hay tin tưởng Lão Lý, mà anh hiểu người này. Dù phản anh cũng không sao, sống được với Ban Chính trị với mới nói tiếp đi, sợ rằng Lão Lý còn phải dựa vào anh mà sống đó.

Nếu Lão Lý đủ thông minh sẽ thấy rõ điều này!

“Thật?” Ánh mắt Lão Lý sáng lên, như vừa nghe một chuyện gì đó khó tin.

“Lời tôi nói có giả sao?” Hồ Cửu đứng lên, giọng nói khẳng định.

“Cứ dựa theo những gì tôi phân phó. Tôi còn có việc.”

Vừa dứt lời anh đi thẳng ra cửa, để lại Lão lý một mình ngẩn người, ông ta vẫn chưa tin rằng đây là sự thật.