Thần Lộ

Thần Lộ - Chương 5: Nam nhi lệ





Cách sơn cốc không xa, 1 sơn động bỏ hoang


Lăng Dạ ngã xuống đất thở hổn hển. Mặc dù hắn bỏ chạy thật nhanh, cũng sử dụng huyết độn để đám người Bích Thủy các hít bụi nhưng lại phải chịu nỗi đau đớn phanh thây do nhân ngẫu truyền về. Nhân ngẫu thế thân là sản phẩm của Mặc môn, 1 loại khôi lỗi không có sức chiến đấu nhưng có chức năng giác quan đồng bộ, rất thuận lợi dùng do thám. Có 1 tai hại duy nhất của giác quan đồng bộ là sẽ truyền tất cả những gì nó cảm giác được về cho chủ nhân. Nỗi đau phanh thây không người hiểu được, cũng may từ nhỏ đến giờ các loại huấn luyện của Lăng Sơn đã rèn đúc sức chịu đựng của hắn cực tốt. Cắn răng chịu đau, nỗi đau này đáng giá. Lần này thu hoạch được 2 Hoàng Diệu quả thật là ngoài dự liệu


-Nghĩa phụ cũng sắp độ kiếp rồi, 2 Hoàng Diệu quả vừa vặn cho ta và hắn.


Lăng Sơn là Tiên Thiên đỉnh phong, dùng Hoàng Diệu quả không sai.


Hoàng Diệu quả ngoại trừ hiệu quả chữa trị thiên kiếp tổn thương còn 1 công dụng nữa. Khi chế tạo nó thành đan dịch, dùng ngay sau khi độ kiếp có tỉ lệ đề cao phẩm chất Kim Đan. Tu sĩ tu luyện từ Ngưng Khí, Trúc Cơ, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Kim Đan, Chân Quân, Tôn Giả…, Kim Đan là bước đặt nền móng vững chắc cho tương lai tu đạo của tu sĩ, Kim Đan vô hối vì thế mà sinh.


Kim Đan chia làm nhất long văn đến cửu long văn, một đến ba long văn thuộc loại hạ phẩm, tu sĩ loại này tiềm lực coi như hao hết, chỉ có thể dừng bước ở Kim Đan. Bốn đến sáu long văn còn có thể tấn thăng đến Chân Quân thậm chí là Tôn Giả. Bảy đến chín long văn là thuộc về thượng phẩm Kim Đan, loại này tu sĩ tiềm lực vô hạn, đột phá Tôn Giả là sự tình ván đã đóng thuyền, thậm chí còn có thể đi đến cao hơn cảnh giới Hoàng Cấp trong truyền thuyết.


Nghỉ ngơi hồi phục trong chốc lát, Lăng Dạ thu dọn sơn đông, tế ra phi kiếm bay hướng kinh thành.


( Đến lúc tế bái phụ thân và mẫu thân rồi) – Lăng Dạ trong lòng ám đạo.


Thăng Long Thành, kinh thành Thiên Đấu đế quốc



Thăng Long Thành, nơi kinh đô của Thiên Đấu đế quốc. Một tòa thành cổ lão bậc nhất đại lục, Thăng Long Thành chứng kiến gần như toàn bộ lịch sử đế quốc. Qua bao nhiêu triều đại nó vẫn sừng sững nơi đó như 1 nhân chứng cho lịch sử đại lục. Hôm nay Thăng Long Thành đặc biệt náo nhiệt, đại hình đấu giá hội do hoàng thất tổ chức mỗi năm 1 lần – Lan Tây phách mại tràng.


-Năm nay đấu giá hội nghe nói sẽ có nhiều thứ tốt, ta có nguồn tin rằng lần này còn có cả công pháp do Hoàng Sơn Chân Quân để lại nữa.


-Thật vậy, ta còn nghe nói lần này có 1 trong những tác phẩm đắc ý nhất của Mặc môn thiên tài Bạch công tử. Ba mươi năm trước Bạch công tử đã đột phá Kim Đan thất long văn, mà còn trở thành chế tác khôi lỗi cấp bậc tông sư. Tác phẩm của hắn không thường.


-Lần này đấu giá sẽ là một hồi long tranh hổ đấu đây.


-Mỏi mắt chờ mong


Khắp các ngõ ngách của kinh thành đều có thể gặp nhưng lời Bình Tây Vương luận như vậy. Có thể thấy hoàng thất bỏ vốn gốc ra đầu tư cho lần đấu giá này như thế nào.


Ngoại thành


Lăng Dạ điều khiển phi kiếm dừng lại trên 1 mảnh thảo nguyên.


-Phụ thân, mẫu thân, ta tới thăm các ngươi đây.



Lăng Dạ đi đến gần 2 ngôi mộ nhỏ. Hằng năm hắn đều tới đây 1 lần, dù cho có bận gì đi nữa.


-Phụ thân, mẫu thân, ta sắp 16 rồi. Nghĩa phụ ngoại trừ hơi nghiêm khắc ra, còn lại đều rất tốt với ta….


Hắn ngồi xuống, nói nhỏ như đứa trẻ khoe những gì mình làm được cho phụ mẫu rồi mong đợi nhận được những lời khen ngợi vậy. Tay hắn nắm lấy chiếc vòng trên cổ, nói nhỏ


-Phụ thân, mẫu thân, mặc dù ta không nhớ được khuôn mặt của các ngươi, nhưng ta vẫn luôn mơ đến các ngươi. Ta thấy các ngươi hướng về ta mỉm cười. Ta chạy tới, nhưng chạy mãi, chạy mãi cũng không đến được. Sau đó các ngươi đi, rời xa ta, mặc ta kêu gọi, ta đau lắm, lạnh lắm…


Lăng Dạ bật khóc.


Nam nhi không phải không rơi lệ, chỉ là chưa đến mức thương tâm.


Phụ mẫu không có gì để lại cho hắn ngoại trừ chiếc vòng cổ không có gì lạ kia. Nó được làm từ 1 khối tinh thiết thành hình trăng khuyết. Chiếc vòng theo hắn từ nhỏ đến lớn, 1 tấc không rời, dù làm gì hắn cũng mang theo. Hắn sợ, nếu để quên chiếc vòng này ở đâu đó thì liệu ngày nào đó hắn có quên luôn phụ mẫu của mình hay không.


-Hôm nay ta đến thăm các ngươi, giờ ta phải đi rồi. Ta sẽ thường xuyên trở lại. Đừng lo về ta. Con trai của các ngươi đã lớn rồi
s


Lăng Dạ xoa đi nước mắt, cố gắng nở 1 nụ cười rồi bước lên phi kiếm rời đi.


Hắc Dạ các, Hắc Dạ tháp


Lăng Sơn đang trầm ngâm nhìn hướng kinh thành thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa.


-Các chủ, là ta


-Vào đi.


Phúc bá bước vào hướng Lăng Sơn hành lễ


-Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày lễ thành thành nhân của hắn thôi.


-Tốt lắm, 16 năm rồi, ta đã chờ 16 năm. Một khỏa Kim Đan định đại đạo, ai còn có thể ngăn ta. Hahahaaa…


Lăng Sơn cười điên cuồng.