Trương Toàn vốn là một tên ăn mày, gặp may mà đi đến con đường buôn bán, lăn lộn mấy năm cũng có chút thành tựu. Hắn muốn mở rộng buôn bán vào lúc cuối thu đầu đông này thì lông cừu là thứ đắt giá nhất nhưng muốn buôn bán thứ này cần quý tộc đồng ý và bảo vệ.
Vốn hắn muốn nhờ vả vị hoàng tử nào đó, nhưng không ngờ hôm qua lại gặp được một ông lão bán ra dược hoàn. Hắn đã tự thân thể nghiệm, dược hoàn thật sự thần kì, làm con người như trẻ ra mười tuổi vậy. Có được dược hoàn, hắn lập tức cải biến chủ ý đi nương nhờ hoàng hậu, biết đâu lại còn có thể bám lấy chân Hoàng Thượng thì càng hay. Vậy nên sáng nay hắn lập tức tìm kiếm cách tiến vào hoàng cung, nhờ người cho gặp tỳ nữ của Hoàng Hậu, nói ra ý định, còn nói dược hoàn do tổ tiên để lại để tăng thêm độ tin cậy.
Phụ nữ luôn luôn để ý dung mạo, hắn tin không ai có thể cự tuyệt được loại dược hoàn này, nhất là nó còn tăng thọ cho người dùng. Đơn giản là tiên đan cũng không so được, hiệu quả này ai có thể từ chối được chứ.
Hắn chờ ở ngoài Thanh Linh cung hai canh giờ cuối cùng cũng nhìn thấy tì nữ Lam nhi mở cửa đi ra, lập tức cao hứng gọi
- Lam nhi cô nương, Hoàng Hậu đồng ý gặp ta rồi sao?
Vừa nói hắn vừa lấy trong túi ra một tờ ngân phiếu kín đáo đưa cho Lam nhi. Lam nhi làm như không có gì nhận tờ ngân phiếu rồi nhìn quanh, nói nhỏ
- Đi vào đi, ta vừa nói giúp ngài mấy câu, Hoàng Hậu khá cao hứng, nhưng nói chuyện nên cẩn thận Hoàng Hậu không dễ gần đâu.
- Vậy thì đa tạ Lam nhi cô nương r.
- Không có gì, ngài mau theo ta vào thôi.
Cười nhẹ, Lam nhi dẫn theo Trương Toàn tiến vào Thanh Linh cung
- Ta nghe Lam nhi nói ngươi có một loại dược hoàn không những giúp người ta vẻ ngoài trẻ lại mà còn có thể tăng thọ.
Đỗ Băng Tâm ngồi trước gương, quay lưng về phía Trương Toàn mà hỏi. Trương Toàn quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, đáp lại
- Vâng thưa Hoàng Hậu, loại thần dược này gọi là Dưỡng Sinh hoàn, vừa để vẻ ngoài trẻ lại, còn tăng thêm tuổi thọ. Tiểu nhân năm nay đã sáu mươi tuổi, ngài nhìn xem, ta thật giống một ông lão sáu mươi sao?
Đỗ Băng Tâm quay lại nhìn Trương Toàn, lúc này Trương Toàn cũng ngẩng đầu lên đối mặt nàng, một khuôn mặt trung niên trẻ trung nhưng cho người ta cảm giác già dặn, mặc áo lông cừu thượng hạng, ai nghĩ tên này đã sáu mươi tuổi? Trương Toàn thấy không sai biệt lắm, lập tức bồi thêm
- Mỗi người chỉ dùng loại thần dược này được một lần cho nên hiện nay tiểu nhân mới còn hàng tồn mà mang đến dâng lên cho ngài.
Nghe được mọi chuyện là thật, Đỗ Băng Tâm vui vẻ ra mặt, vội vàng nói
- Thế ngươi có mang thần dược đó đến không?
Trương Toàn khẽ gật đầu, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ tinh xảo.
- Đây là Dưỡng Sinh hoàn, xin kính dâng lên cho ngài.
Nhận lấy bình ngọc, Đỗ Băng Tâm không chờ đợi được mà mở ngay bình ngọc đổ ra một viên thuốc màu vàng. Đan dược tròn trịa mượt mà, tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan. Hít vào một hơi, cảm giác tinh thần thanh sảng, mệt mỏi như bị quét sạch, cả người tràn ngập sức sống. Đỗ Băng Tâm lập tức kích động, chỉ ngửi một hơi mà đã hiệu quả như vậy, nếu nuốt viên thuốc vào thì sẽ thế nào. Nghĩ đến là làm, nàng lập tức nuốt viên thuốc xuống. Thuốc vào miệng nhanh chóng tan ra, một cỗ thanh lương chảy khắp cơ thể làm dịu toàn thân. Tinh tế cảm nhận biến đổi bên trong mà ở bên cạnh tì nữ Lam nhi đã há to miệng mà nhìn. Làn da cũ như cây khô tróc vỏ rơi lả tả trên mặt đất, da mặt của Đỗ Băng Tâm căng ra, trắng nõn như thiếu nữ mười tám đôi mươi.
Đỗ Băng Tâm hồi thần, có chút không tin được mà nhìn bản thân trong gương. "Đây thật sự là nàng sao? Thật như nhìn thấy bản thân mình lúc chưa gả cho Hoàng thượng, tràn ngập thanh xuân sức sống. Càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, nàng không nhịn được mà cười lớn
- Haha...
Tiếng cười cũng làm Lam nhi đang thất thần một bên tỉnh lại, vội vàng chúc mừng
- Chúc mừng Hoàng Hậu, đạt được như ý nguyện sớm ngày lấy được sủng ái, mang thêm long thai.
- Thôi, ta chỉ cần Hoàng Thượng yêu thương và Minh nhi nữa là được rồi
Trương Toàn cười nhẹ tiến lên, nói
- Chúc mừng Hoàng Hậu thanh xuân lại về. À, còn chuyện của ta thì...
s
- Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi. Chuyện làm ăn của ngươi chắc chắn sẽ phất, nhưng ta muốn lợi tức sáu mươi phần trăm.
- Sáu mươi phần trăm, haha, được được, không vấn đề gì, ngài vui là được...
Trong lòng đang nhỏ máu nhưng mặt ngoài Trương Toàn lại làm bộ vui mừng hớn hở như nhặt được bảo vậy.
- Ân, tốt lắm, đây là thủ lệnh của ta, nếu gặp trở ngại cứ xưng tên ta, bọn hắn sẽ không làm khó ngươi. Thôi, đi đi, ta cần nghỉ ngơi...
Đỗ Băng Tâm lấy ra một miếng lệnh bài lớn cỡ bàn tay, bên trên có bốn chữ Hoàng Hậu chi lệnh, đồ án hình hoa mai sống động đưa cho Trương Toàn rồi hạ lệnh trục khách.
- Mời đi bên này
Lam nhi hiểu ý làm ra thủ thế mời. Trương Toàn và Lam nhi rời đi, Đỗ Băng Tâm khóe miệng nhếch lên thì thầm nói
- Hoàng Thượng, xem ngài thế nào thoát khỏi lòng bàn tay ta...