Edit: Đậu
Hai người về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Hình Minh lên mạng tìm hiểu về những việc cần chú ý khi đi đăng ký kết hôn, lúc Chu Tuệ lại gần xem thử, anh rất bình thản nói: “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm.”
Chu Tuệ cười không chịu nổi: “Trên đó nói gì vậy anh?”
“Cần phải mang thẻ căn cước sổ hộ khẩu, và cả ảnh chụp nữa.” Anh còn chưa nói hết, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, “Xin chào, cho hỏi anh Xúc Xích có ở nhà không ạ?”
Chu Tuệ: “? ? ?”
Cô vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc nhìn về phía Hình Minh: “Anh đặt gì à?”
Lại không nhịn được mà khịa: “Anh không thể đổi cái tên nào khác sao!”
Hình Minh đi ra mở cửa, ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồ vest bước vào, trong tay anh ta cầm một bộ đồ vest, phía sau anh ta là một người phụ nữ, trong tay cầm một chiếc váy cưới, tiếp đến lại có thêm ba bốn người đi vào, có người cầm rương make-up, có người cầm máy chụp ảnh, có người ôm một cái rương, có người cầm một bó hoa.
Chu Tuệ dại ra.
Hình Minh nhét bó hoa vào tay cô: “Thời gian gấp rút, em chịu khó chút nhé.”
Chu Tuệ: “? ? ?”
Thế này mà còn gọi là chịu khó chút, anh chỉ thiếu mỗi việc bê luôn cả cục dân chính đến nhà luôn thôi đấy!
“Đây chắc là cô dâu nhỉ? Chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Một người phụ nữ đi đến trước mặt Chu Tuệ mỉm cười hỏi, “Trước tiên chị mặc váy cưới vào đã, lát nữa em sẽ trang điểm cho chị.”
Chu Tuệ bị kéo vào phòng thay váy cưới, đều là phụ nữ với nhau, cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ, chỉ có điều, lúc cởi đi chiếc áo sơ mi trắng, Chu Tuệ mới sực nhớ ra trên người toàn là những vết hôn chi chít, cô che ngực, nhưng mấy người phụ nữ đứng bên cạnh đều đã nhìn thấy hết, mọi người trong lòng biết rõ, chỉ cười mà không nói gì cả, trái lại khiến Chu Tuệ xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Các cô còn có dịch vụ đến tận nhà à?” Cô mặc váy cưới vào, đứng trước gương toàn thân ngắm nhìn.
“Dạ, chỉ cần tiền nong đâu ra đó, muốn gì cũng được.” Thợ trang điểm mỉm cười đáp.
Chu Tuệ: “……”
Khi cô trở ra, Hình Minh cũng đã thay xong đồ vest, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ăn mặc chỉn chu như vậy, áo vest màu đen, bên trong phối với áo sơ mi trắng, còn thắt một chiếc cà vạt màu đen, quần vest tôn lên đôi chân thẳng tắp của anh, thợ chụp ảnh đang xịt nước hoa cho anh, anh nhíu mày lùi về sau tránh đi.
Tiếng cười của Chu Tuệ khiến Hình Minh ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy giống như đang bén lên ánh lửa, sáng rực kinh người.
“Được rồi, bây giờ anh chị đứng lại gần nhau, chúng ta chụp trước một tấm.” Thợ chụp ảnh bày sẵn giá đỡ chuẩn bị chụp hình, trợ lý ở bên cạnh cầm đạo cụ bày ra.
Hình Minh đi đến trước mặt Chu Tuệ, cô uốn tóc gợn sóng, còn trang điểm, đôi môi tô son đỏ, màu đỏ như màu dưa hấu ánh lên màu đỏ ngon miệng, trên người mặc chiếc váy cưới trễ vai màu trắng tinh, trên cổ còn đeo chiếc chìa khóa mà anh đã cho cô.
Cô đẹp hơn bất cứ lúc nào, Hình Minh ngắm một hồi lâu vẫn không thể dời mắt, anh vươn tay đỡ gáy cô, kéo cô về phía trước, cúi đầu hôn lên.
Chu Tuệ đẩy anh ra: “…..Không phải chúng ta còn phải chụp ảnh sao?”
Hình Minh lại hôn thêm một lát, sau đó mới buông cô ra: “Quên mất.”
Thợ trang điểm nhanh chóng dặm lại son cho Chu Tuệ, còn nhắc nhở Hình Minh: “Chú rể đừng có hôn nữa đấy nhé.”
Hình Minh: “Ồ.”
Chu Tuệ: “…….”
Ảnh cưới của hai người đều chụp tại nhà, phòng bếp, sô pha, phòng khách, phòng ngủ, bọn họ nắm tay, ôm nhau, hôn nhau.
Thời gian giống như bắt đầu dừng lại ngay giây phút này.
Chu Tuệ chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim của cả hai, tiếng tim đập ngập tràn bong bóng màu hồng.
“Ảnh chụp đã được gửi đến cho tiệm, ảnh cưới phải đợi đến tháng sau mới có, ảnh thẻ lát nữa em sẽ cho người đưa đến cục dân chính, anh chị tự mình chọn nhé.” Thợ chụp ảnh chụp xong, cầm laptop truyền tải hoàn tất, rồi đóng laptop lại bỏ vào túi, bảo trợ lý thu dọn đi về.
Chu Tuệ liên tục nói cảm ơn, xoay người nhìn thấy Hình Minh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người đàn ông cúi người, bế ngang cô đi ra cửa: “Chúng ta cũng nên xuất phát.”
Anh biết cô không quen mang giày cao gót, nên đã mua cho cô một đôi giày bệt màu trắng, vừa hợp với váy cưới lại vô cùng xinh đẹp.
Cô tựa vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, cười rạng rỡ ngâm nga một bài hát.
“Vui đến vậy à?” Anh khóa cửa lại, ôm cô đi từng bước từng bước ra khỏi nhà, thấy cô cười cong cả mắt, anh nhịn không được cúi đầu hôn môi cô.
“Ừm.” Cô cọ vào cằm anh, “Em vui lắm.”