Thần Linh

Chương 69: …Thích




Edit: Đậu

Trên đời có rất ít người giống như Chu Tuệ.

Lương thiện nhưng rất dũng cảm, trong mềm mại lại có vẻ dẻo dai.

Ban đầu cô giống như một dòng nước chảy thẳng vào tim anh, sau đó, cô biến thành một ngọn lửa không nóng mà ngược lại còn ấm áp, luôn sưởi ấm trái tim anh.

Khi Hình Minh được đưa vào phòng cấp cứu, trong đầu luôn nghĩ đến những việc có liên quan đến Chu Tuệ.

Cô nói: Em không hi vọng anh có chuyện gì.

Cô còn bảo rằng: Em đợi anh.

Cô từng nói: Em thích anh, muốn kết hôn với anh, muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.

Cô dự định về tương lai: Sau này chúng ta sẽ có một bé con xinh đẹp. Ngày nào em và con cũng chờ anh về nhà.

Cô nói: Anh cũng phải nghe lời, khi nào đến gặp em, anh phải thật bình an không được để mình bị thương.

Cô còn nói: Em không biết lần sau đến khi nào mới có thể gặp lại anh, em có thể đợi một tháng, hai tháng, nửa năm cũng được….nhưng, anh nhất định phải quay trở về.

Mười năm nay, chưa từng có ai nói với Hình Minh những lời như thế này.

Sợ là cả đời này Chu Tuệ sẽ không biết được, khi nằm trên bàn phẫu thuật, anh cứ gọi tên cô mãi.

Anh sợ sẽ không còn gặp được cô nữa, anh sợ cô sẽ khóc, anh sợ….sẽ không còn ai bảo vệ cô.

Lần đầu tiên anh sợ chết đến như thế, trong đầu đâu đâu cũng là gương mặt của Chu Tuệ, cô không ngừng thủ thỉ bên tai anh, khóc nức nở cầu xin anh đừng chết, tiếng khóc thảm thiết đến như thế khiến viền mắt anh đỏ ừng, anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại chẳng nói được gì.

Anh nghĩ: Nếu gặp lại cô, chắc chắn anh sẽ ôm cô thật chặt, hôn cô.

Và nói cho cô biết rằng, anh may mắn biết bao mới có thể gặp lại cô.

“Anh Hình.” Chu Tuệ ôm cổ anh, dùng má cọ vào mặt anh, “Hoan nghênh anh về nhà.”

Trái tim Hình Minh mềm nhũn, mười năm trước, trong căn phòng nhỏ được gọi là nhà này chỉ có một mình anh, mười năm sau, trong căn nhà nhỏ này, Chu Tuệ đã vì anh xây dựng nên một thứ gọi là nhà.

Anh đỡ gáy cô, đè ép cô vào lòng, bàn tay rộng vò tóc cô: “Chu Tuệ, đã nhận định anh rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.”

“Sẽ không đâu.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt, cô mỉm cười hôn anh một cái, “Em yêu anh, cả đời này chỉ yêu mình anh.”

Hình Minh vươn tay che mắt cô lại, cúi đầu hôn môi cô, cảm xúc của anh dâng trào như núi lửa, mút mát cánh môi cô đến nổi sưng đỏ đau đớn, bấy giờ mới chịu buông cô ra, cằm vùi trên hõm vai cô, giọng nói trầm khàn: “Sau này đặt tên cho con là gì nhỉ?”

Chu Tuệ: “…….”

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Hình Minh bật cười hôn cô lần nữa, “Sinh một đứa hay là hai đứa?”

Chu Tuệ đẩy mặt anh, cười khúc khích trốn về phía sau: “Ăn cơm trước đã, về rồi thảo luận chuyện này sau…”

“Được.” Hình Minh vươn cánh tay kéo eo cô đứng dậy, khoác vai cô đi ra ngoài.

Lúc khóa cửa, Chu Tuệ tựa vào lòng anh nói: “Một đứa, giống anh càng tốt.”

“Anh muốn sinh con gái.” Anh xoa eo cô, “Giống em.”

“Cái này phải dựa vào bản thân anh rồi.” Lối cầu thang chật hẹp, Chu Tuệ khoác cánh tay anh, hai người cùng nhau bước đều, trong lối cầu thang vang vọng tiếng bước chân của hai người.

Hình Minh gật đầu như thật: “Được, anh sẽ cố gắng.”

Chu Tuệ: “…..”

Có hàng xóm đi lên cầu thang, cô không dám nói chuyện quá lớn tiếng, đành đè thấp giọng nói với anh: “Anh đã rất cố gắng! Không cần cố gắng nữa đâu!”

Hai chân cô đến bây giờ vẫn còn nhức mỏi đây này, nếu không phải ngủ được vài tiếng, có lẽ lúc này cô vẫn chưa thể bò dậy được.

Hình Minh cười khẽ, nghiêng đầu cắn vành tai cô, hơi thở rất nóng, giọng nói trầm ấm, toát ra sự dụ hoặc: “Thích hay là không thích?”

Chu Tuệ: “……”

Trong lối đi cầu thang tối tăm, cả gương mặt cô đỏ bừng, bước xuống hai bậc thang mới nói một câu: “…….Thích.”