Edit: Đậu
Hai tay Chu Tuệ vẫn ôm lấy cổ anh, dù cho nắng nóng rát da, trên người Hình Minh chảy đầy mồ hôi vì nóng, cô vẫn gao chặt vào anh, dùng mặt cọ vào cằm anh.
Cho đến khi Hình Minh giơ tay bắt xe taxi, cô mới bất ngờ phản ứng lại, vươn tay che kín mặt anh.
“Sao thế?” Hình Minh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh vươn tay nắm cổ tay của cô.
“Người khác sẽ nhìn thấy mặt của anh…” Bàn tay nhỏ nhắn che kín đôi mắt anh, giọng nói hoảng loạn, “Hình Minh, anh mau trốn đi….”
Trái tim Hình Minh đau nhói, anh ôm cô càng chặt hơn, môi mỏng dán lên trán cô hôn nhẹ: “Không sao nữa, mọi thứ đã qua rồi.”
“Qua rồi?” Giọng nói của Chu Tuệ mang theo âm mũi nặng trịch, “Qua đi có nghĩa là, bây giờ anh…có thể sinh hoạt giống như một người bình thường hả? Không cần quan tâm những việc kia à? Sau này sẽ không làm những chuyện nguy hiểm kia nữa sao?”
Hình Minh gật đầu: “Phải.”
Cô ôm chặt cổ anh, khóc đến mức hai vai run rẩy: “Tại sao bây giờ anh mới đến? Bọn họ nói với em anh chết rồi….em cứ tưởng anh đã chết… ngày nào em không ngủ ngon, em…..em nhớ anh lắm….”
Hình Minh vươn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói khàn đặc: “Trách anh đến quá muộn.”
Anh nằm bệnh viện hơn bốn tháng trời, Trương Thành Cam phong tỏa tin tức, bí mật giúp anh chuyển viện nhiều lần, nói với bên ngoài anh đã chết, cắt đứt mọi liên lạc của anh với thế giới bên ngoài, chỉ vì muốn bảo đảm sự an toàn cho anh.
Đợi đám người Dương Huy sa lưới, mới cho anh một thân phận, thả anh ra ngoài.
Sáng sớm hôm nay anh vừa tới, đi cắt tóc tắm rửa, sau đó đến nơi Chu Tuệ làm việc chờ cô xuống tầng, đi theo phía sau cô, nhìn cô và đồng nghiệp ăn cơm, nhìn cô im lặng cúi đầu ăn thức ăn.
Bây giờ cô còn gầy hơn cả năm ngoái, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần màu nâu giản dị, hai cánh tay trắng mịn mảnh mai lộ ra ngoài, cô cúi thấp đầu giống như đang ngây người, ánh mắt thẫn thờ nhìn tấm biển quảng cáo của tiệm trà sữa, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sự ưu thương.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim của Hình Minh giống như bị kim đâm một nhát, bên trong tràn ra cảm giác đau đớn tê dại.
Những ngày anh nằm viện, Tống Duy Lượng có đến, đưa cho anh vài bức ảnh: Chu Tuệ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, cô tựa lên bia mộ ngủ say, cô ngồi dưới ánh mặt trời lặng lẽ rơi nước mắt…
Mỗi một tấm ảnh đều như con dao chậm rãi cứa rách da thịt anh.
Trong mấy tháng ngày ấy, cô đau khổ bao nhiêu, anh đau lòng bấy nhiêu.
Chỉ mất năm phút đồng hồ xe taxi đã dừng trước cửa tiểu khu xưa cũ kia, trời trưa nắng, trước cửa tiểu khu chẳng có ai, anh ôm cô đi thẳng lên tầng ba, giây phút đặt cô xuống đất, anh đỡ cằm cô lên, đè cô lên ván cửa mà hôn.
Nụ hôn hung bạo, mang đầy khí thế cướp đoạt.
Đầu lưỡi chui vào sâu, nuốt sạch hết nước bọt và oxy trong khoang miệng của cô, bàn tay nóng rực đỡ cằm cô không cho cô động đậy lung tung, cô bị nụ hôn cuộn trào mãnh liệt của anh làm cho hít thở không thông, trong khoang mũi chỉ phát ra tiếng rên rỉ nỉ non.
Hình Minh hơi rút lui về sau, ngón tay vuốt ve cánh môi cô, giọng nói khàn khàn: “Mở cửa.”
Cô cầm dây chìa khóa treo trên cổ lên, cúi đầu mở cửa.
Thời buổi này rất ít người đeo chìa khóa như thế này, cô vừa mở cửa xong, Hình Minh đã ôm lấy eo cô từ phía sau, bao bọc cả người cô trong lòng, cúi đầu hôn lên tai cô: “Tại sao em lại sống ở đây?”
Rõ ràng anh từng nói, nếu như anh không quay về được, bảo cô hãy quên anh đi.
Cô bé ngốc này.
Chu Tuệ đỏ mắt quay đầu lại, cô vươn tay vòng qua cổ anh, nhón chân chủ động hôn môi anh, nước mắt chảy dài, đáp: “Bởi vì em quá nhớ anh.”
Trái tim Hình Minh mềm nhũn không ngờ được, anh đỡ gáy cô, mạnh mẽ cắn mút cánh môi cô, đôi mắt bỗng dần trở nên đỏ bừng.