Edit: Đậu
“Đợi một chút.” Chu Tuệ nhỏ giọng nói, “Em gái em muốn đi vệ sinh.” “Chu Tuệ.” Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, “Tuệ trong đạo tuệ[1].”
Hình Minh xoa cằm, rồi quay trở về khu L đi tuần tra, bàn giao công việc với Phàn La.Ngón tay không cẩn thận cọ qua khóe môi của anh, nơi đó mỏng mỏng, mềm mềm, mang theo chút hơi nóng.
Chu Tuệ đi theo sau lưng anh nắm tay em gái đi về hướng nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua khu L, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, Hình Minh đang đứng xoay lưng với cô nói chuyện với Phàn La, chân dài thườn thượt, cao hơn Phàn La nửa cái đầu, vai rộng eo thon, dáng người cân đối.“Đợi một chút.” Chu Tuệ nhỏ giọng nói, “Em gái em muốn đi vệ sinh.”
Sau lưng anh giống như mọc thêm mắt vậy, Chu Tuệ vừa nhìn được một giây, anh đã bất thình lình quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Muốn tôi đi cùng em?”Sau khi Hình Minh vén tấm rèm đi ra ngoài, Chu Tuệ như mới nghĩ ra điều gì mà nở nụ cười. Chu Tuệ ngơ ra một lúc, mới ý thức được anh đang nói gì, cô kéo tay Chu An nhanh chóng chạy tới chọn vài túi thức ăn, nhét hết vào trong quần áo, lúc đang định nhét vào ngực, Hình Minh không nhìn nổi nữa, anh kéo cô vào trong một căn phòng có tấm rèm che, chỉ vào chiếc giường nói: “Ở đây ăn xong rồi hẵng đi.”Bước chân của Chu Tuệ chợt dừng lại, cô nhìn Chu An, rồi lại nhìn sang Hình Minh: “Anh đã cho con bé ăn rồi.”
“Không phải!” Chu Tuệ vội vã kéo theo em gái chạy vào nhà vệ sinh.Hình Minh xoa cằm, rồi quay trở về khu L đi tuần tra, bàn giao công việc với Phàn La.
Sau khi đi vệ sinh xong, cô theo Hình Minh đi lên tầng, mọi người ở tầng một trở nên nháo nhào, một đám người thì thầm nói cái gì đó, Chu Tuệ cúi thấp đầu, cô không nghe rõ những âm thanh ồn ào hỗn loại ấy, nhưng cô biết những người đó đang bàn tán về mình.
Đã đến kho lương thực, lần đầu tiên Chu An nhìn thấy trên kệ hàng có nhiều đồ ăn đến như vậy, cô bé trợn tròn mắt đứng đó nhìn không chút động đậy, dù gì cũng bị bỏ đói lâu rồi, vừa bước vào cửa ánh mắt lập tức dán lên đống đồ ăn kia, Chu Tuệ gọi tận mấy lần cô bé vẫn không nghe thấy, cho đến khi Hình Minh cầm một gói dorayaki nhét vào tay của Chu An.[1] Tên gọi của một loại gạo. “Không muốn ăn gì sao?” Hình Minh hỏi.Sau khi đi vệ sinh xong, cô theo Hình Minh đi lên tầng, mọi người ở tầng một trở nên nháo nhào, một đám người thì thầm nói cái gì đó, Chu Tuệ cúi thấp đầu, cô không nghe rõ những âm thanh ồn ào hỗn loại ấy, nhưng cô biết những người đó đang bàn tán về mình.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Hình Minh đứng trước mặt, đôi môi không động đậy, nhưng giọng nói lại lọt vào tai cô, “Tôi không phải là người tốt lành gì đâu.”
Chu Tuệ ngước mặt nhìn anh, trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy trông vô cùng kiên định có hồn: “Có phải hay không, bản thân em tự biết phán đoán.”Cuối cùng cô lấy một cuộn vải gạc quấn quanh vài vòng mu bàn tay của anh.Chu Tuệ không đi ngay, cô bỏ thuốc vào túi áo, đặt hai chai nước suối xuống đất, đón lấy hòm thuốc trong tay của Hình Minh cô tìm dung dịch sát trùng và tăm bông: “Anh ngồi xuống sô pha đi.”
Hình Minh ngậm cắn thuốc nhìn cô, suốt dọc đường anh chẳng nói thêm lời nào.
Đã đến kho lương thực, lần đầu tiên Chu An nhìn thấy trên kệ hàng có nhiều đồ ăn đến như vậy, cô bé trợn tròn mắt đứng đó nhìn không chút động đậy, dù gì cũng bị bỏ đói lâu rồi, vừa bước vào cửa ánh mắt lập tức dán lên đống đồ ăn kia, Chu Tuệ gọi tận mấy lần cô bé vẫn không nghe thấy, cho đến khi Hình Minh cầm một gói dorayaki nhét vào tay của Chu An.“Tôi đang hỏi em đấy.” Ngón cái của Hình Minh cọ cọ vào miếng băng keo cá nhân vừa dán trên khóe miệng, “Cái này xem như là vật trao đổi vậy.”
Bấy giờ cô gái nhỏ mới hoàn hồn, nhận lấy xong lại vội vã nhìn sang hướng Chu Tuệ, đợi cô vừa gật đầu, thì nhanh chóng xé vỏ giấy ra ăn.Chu Tuệ ngước mặt nhìn anh, trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy trông vô cùng kiên định có hồn: “Có phải hay không, bản thân em tự biết phán đoán.”
Hình Minh cầm hòm thuốc đi ra, lục tìm thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh đặt vào tay của Chu Tuệ, lại lấy thêm hai chai nước suối đưa cho cô: “Đi đi.”Chu Tuệ đi theo sau lưng anh nắm tay em gái đi về hướng nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua khu L, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, Hình Minh đang đứng xoay lưng với cô nói chuyện với Phàn La, chân dài thườn thượt, cao hơn Phàn La nửa cái đầu, vai rộng eo thon, dáng người cân đối.
Chu Tuệ không đi ngay, cô bỏ thuốc vào túi áo, đặt hai chai nước suối xuống đất, đón lấy hòm thuốc trong tay của Hình Minh cô tìm dung dịch sát trùng và tăm bông: “Anh ngồi xuống sô pha đi.”Dáng người anh rất cao, cô với không tới.
Dáng người anh rất cao, cô với không tới.Bấy giờ cô gái nhỏ mới hoàn hồn, nhận lấy xong lại vội vã nhìn sang hướng Chu Tuệ, đợi cô vừa gật đầu, thì nhanh chóng xé vỏ giấy ra ăn.
Hình Minh ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt hẹp dài thơ ơ nhìn cô.“Y tá chuyên nghiệp?” Hình Minh cúi đầu nhìn cuộn vải gạc thầm nghĩ quấn cũng đẹp thật đấy.
Chu Tuệ cúi đầu nhẹ nhàng dùng tăm bông đã nhúng qua dung dịch sát trùng quét quanh khóe mắt và khóe miệng của anh, tiếp theo đổi một cây tăm bông sạch sát khuẩn những khớp xương bị thương kia.Chu Tuệ lấy mấy túi bánh mì vừa nhét vào trong áo ra, lúng túng nói cảm ơn anh: “Cảm ơn.”
Cuối cùng cô lấy một cuộn vải gạc quấn quanh vài vòng mu bàn tay của anh.
“Y tá chuyên nghiệp?” Hình Minh cúi đầu nhìn cuộn vải gạc thầm nghĩ quấn cũng đẹp thật đấy.
“Mẹ em là bác sĩ, ít nhiều gì cũng học được một chút.” Chu Tuệ tìm được một miếng băng keo cá nhân dán lên khóe mắt cho anh, rồi lại dùng kéo cắt một miếng băng cá nhân hình tròn nhỏ nhắn dán lên khóe miệng của anh.
Ngón tay không cẩn thận cọ qua khóe môi của anh, nơi đó mỏng mỏng, mềm mềm, mang theo chút hơi nóng.
Chu Tuệ nhanh chóng rụt tay về, cúi đầu thu dọn hòm thuốc xong, bấy giờ mới nhìn Hình Minh: “Xong rồi, em đi đây.”“Tôi tên Hình Minh.” Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, sắc mặt lạnh nhạt nhưng giọng nói lại mang theo chút đùa giỡn, “Không phải Thần Minh[2].”
Chu An ăn bánh xong còn lịch sự bỏ rác vào thùng, cô bé đứng bên cạnh Chu Tuệ vẫy tay chào Hình Minh: “Tạm biệt anh.”
“Không muốn ăn gì sao?” Hình Minh hỏi.
Chu Tuệ cúi đầu nhẹ nhàng dùng tăm bông đã nhúng qua dung dịch sát trùng quét quanh khóe mắt và khóe miệng của anh, tiếp theo đổi một cây tăm bông sạch sát khuẩn những khớp xương bị thương kia.Sau lưng anh giống như mọc thêm mắt vậy, Chu Tuệ vừa nhìn được một giây, anh đã bất thình lình quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Muốn tôi đi cùng em?”Hình Minh ngậm cắn thuốc nhìn cô, suốt dọc đường anh chẳng nói thêm lời nào.Chu Tuệ: “…..”
Bước chân của Chu Tuệ chợt dừng lại, cô nhìn Chu An, rồi lại nhìn sang Hình Minh: “Anh đã cho con bé ăn rồi.”
“Tôi đang hỏi em đấy.” Ngón cái của Hình Minh cọ cọ vào miếng băng keo cá nhân vừa dán trên khóe miệng, “Cái này xem như là vật trao đổi vậy.”“Mẹ em là bác sĩ, ít nhiều gì cũng học được một chút.” Chu Tuệ tìm được một miếng băng keo cá nhân dán lên khóe mắt cho anh, rồi lại dùng kéo cắt một miếng băng cá nhân hình tròn nhỏ nhắn dán lên khóe miệng của anh.
Chu Tuệ ngơ ra một lúc, mới ý thức được anh đang nói gì, cô kéo tay Chu An nhanh chóng chạy tới chọn vài túi thức ăn, nhét hết vào trong quần áo, lúc đang định nhét vào ngực, Hình Minh không nhìn nổi nữa, anh kéo cô vào trong một căn phòng có tấm rèm che, chỉ vào chiếc giường nói: “Ở đây ăn xong rồi hẵng đi.”
Chu Tuệ lấy mấy túi bánh mì vừa nhét vào trong áo ra, lúng túng nói cảm ơn anh: “Cảm ơn.”
“Tên là gì?” Hình Minh tựa vào vách tường không rời đi.
“Chu Tuệ.” Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, “Tuệ trong đạo tuệ[1].”Hình Minh ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt hẹp dài thơ ơ nhìn cô.
[1] Tên gọi của một loại gạo.
“Tôi tên Hình Minh.” Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, sắc mặt lạnh nhạt nhưng giọng nói lại mang theo chút đùa giỡn, “Không phải Thần Minh[2].”
[2] Thần Minh theo nghĩa thuần việt là thần linh.Chu Tuệ nhanh chóng rụt tay về, cúi đầu thu dọn hòm thuốc xong, bấy giờ mới nhìn Hình Minh: “Xong rồi, em đi đây.”
Chu Tuệ: “…..”
Sau khi Hình Minh vén tấm rèm đi ra ngoài, Chu Tuệ như mới nghĩ ra điều gì mà nở nụ cười.