Edit: Đậu
Chu Tuệ ngã bệnh nặng, đêm hôm đó cô lên cơn sốt cao nên ngày hôm sau được đưa đến bệnh viện truyền dịch, cô bị vây hãm bởi những cơn ác mộng, trong lúc hôn mê không ngừng nói sảng, cứ khóc lớn gào thét.
Cô mắc kẹt trong bóng tối vô tận, xung quanh là nước biển lạnh thấu xương, Chu Tuệ không thể mở mắt, há miệng nuốt xuống từng hớp nước biển lạnh lẽo, miệng không nói được, nước biển rót đầy tai, cơ thể trở nên nặng nề, hai tay bị trói ở sau lưng, cô cố gắng vùng vẫy hai chân để duy trì trạng thái đứng nước, một hồi lâu sau, có ai đó đỡ cằm cô lên, cô cảm nhận được cái ôm quen thuộc của người ấy, anh ôm cô vào lòng, kéo cô bơi lên khỏi mặt nước.
Chu Tuệ không ngừng lắc đầu, muốn bảo anh mau đi lên, nếu không anh sẽ chết.
Nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào hết, màng nhĩ kêu ong ong, chỉ còn lại câu mà Dương Huy đã nói bên tai cô trước khi ném cô xuống biển: “Hai đứa mày đi chết hết đi!”
Chu Tuệ bật khóc hét lên rồi tỉnh dậy, mẹ Chu vội vã ôm cô: “Tuệ Tuệ, không sao nữa rồi, chỉ là ác mộng thôi.”
Cô đi chân trần bước xuống giường, ống tiêm trên mu bàn tay bị giật ra, máu dần chảy xuống, cô chạy như điên ra ngoài, khóc lóc gọi: “Hình Minh…Hình Minh…”
Trong tai cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cô chỉ muốn ra ngoài tìm anh, mẹ Chu thật sự không nỡ nhìn dáng vẻ này của cô, bèn gọi y tá đến tiêm cho cô một liều thuốc an thần.
Người thì đã an tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
Mẹ Chu thở dài, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, bà trông coi bên cạnh Chu Tuệ chăm sóc cô suốt hai ngày nay, khi cần thiết phải tiêm thuốc ngủ cho cô, cô mới có thể ngủ yên một giấc.
Chu An không còn nói chuyện nữa, hai ngày nay ba mẹ Chu đưa cô bé đi kiểm tra toàn diện, sau khi phát hiện không có bất kỳ vấn đề gì, bọn họ do dự đưa cô bé đi khám bác sĩ tâm lý, chỉ có điều hiệu quả không được tốt lắm, thậm chí Chu An chẳng thể điều trị bằng thôi miên.
Sang ngày thứ tư Chu Tuệ đã ổn hơn, cô mở mắt, nhìn thấy mẹ mình thì giống như vừa hồi hồn vậy, cô nhìn mọi thứ trong phòng bệnh, sau đó cầm điện thoại lên xem thời gian, hệt như đang xác nhận điều gì đó, qua một lát, cô hỏi: “Mẹ ơi, có ai đến tìm con không?”
“Ai?” Mẹ Chu chỉ vào giỏ trái cây để trên bàn, “Có một vị cảnh sát vũ trang, với cả bạn của con.”
Chu Tuệ nhắm mắt, nước mắt lại muốn chảy xuống, cô khịt mũi, hỏi: “Có người nào mặc một chiếc áo len màu đen, dáng người rất cao, mái tóc ngắn cũn, mắt một mí, lúc anh ấy không cười rất lạnh lùng, khi cười lên cực kỳ đẹp trai….mẹ, mẹ có gặp anh ấy không?”
Mẹ Chu im lặng, rồi trả lời: “Con hỏi cái người tên Hình Minh kia sao? Vị cảnh sát vũ trang đến đây bảo cậu ấy chết rồi, bảo con có thời gian thì đến cục cảnh sát một chuyến, bên đó có đồ của cậu ấy đưa cho con.”
Rất lâu sau Chu Tuệ vẫn không nói gì, cô ngẩng mặt, ép nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng cô đã thất bại, nước mắt vẫn men theo hai má chảy xuống đến tận miệng.
Nước mắt rõ ràng có vị mặn.
Nhưng cô lại nếm được vị đắng trong miệng.
“Mẹ, con vẫn chưa dẫn anh ấy đến gặp mẹ.” Cô mỉm cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề, “Là một người…con rất thích, thích vô cùng.”
Mẹ Chu cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Mẹ biết.”
Chu Tuệ không nhịn được bật khóc thành tiếng: “Mẹ ơi….con cảm giác mình giống như đang nằm mơ…..”
Mẹ Chu không biết nên làm thế nào để an ủi cô, chỉ biết ôm chầm lấy cô nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Mấy ngày nay Chu Tuệ gần như chẳng ăn gì cả, toàn sống nhờ vào dung dịch dinh dưỡng được truyền vào, lúc xuất viện, mẹ Chu hỏi cô muốn ăn gì, cô nói muốn ăn mì gói.
Mẹ Chu lập tức mua một gói mì, Chu Tuệ chọn một cây xúc xích màu đỏ, sau đó nhìn ly mì trước mặt lặng lẽ rơi nước mắt.