Edit: Đậu
“Mẹ nó, cậu điên à! Nhìn cho rõ đây là chú Lý, cậu không muốn sống nữa à!” Anh Dương nửa thật nửa giả mắng Hình Minh, sau cùng còn cười xòa với chú Lý, “Đàn em của tôi không hiểu chuyện, để chú chê cười.”
Hình Minh không thu tay lại.
Chú Lý cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, ông ta ngồi với dáng vẻ ung dung uống trà, mái tóc đã bạc màu, mặc một chiếc áo màu vàng, đeo sợi dây chuyền vàng hình cây thánh giá, trong tay chơi đùa quả óc chó, các anh em bên cạnh và đại ca của các khu vực khác đều giơ súng chĩa về phía Hình Minh và anh Dương, bầu không khí giương cung bạt kiếm.[1]
[1] ý chỉ tình huống nghiêm trọng, như muốn đánh nhau
Bọn họ đang ở tầng hai, có thể nghe thấy bài tình ca ngọt ngào triền miên truyền đến từ tầng một.
Hôm nay là 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân.
Có nhân viên phục vụ đang đi lên, âm thanh lạch cạch của bước chân càng lúc càng gần, có lẽ tới đưa trái cây, lúc đến trước cửa, hai tiếng “cộc cộc” vang lên kèm theo đó là giọng nói ngọt ngào, hỏi: “Thưa ngài, dưa lưới hết mất rồi, có thể đổi thành loại trái cây khác không?”
Độc Lão Nhị ở bên cạnh chú Lý thô lỗ đáp: “Sao cũng được!”
“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ lại đi xuống.
Bầu không khí trong phòng vẫn còn căng thẳng, chú Lý đặt ly trà xuống, ung dung thoải mái bắt đầu gắp thức ăn, đợi ăn xong miếng cà, ông ta cầm khăn tay lau miệng nói: “Món cà này không tệ, mọi người ăn thử đi.”
Một đám người nhìn chăm chăm khẩu súng trong tay đối phương không rời mắt, tất cả mọi người chậm rãi cất khẩu súng trong tay, cho đến khi nhìn thấy khẩu súng của Hình Minh vẫn chĩa vào đầu chú Lý, Độc Lão Nhị không nhịn được nữa, xông đến chĩa súng thẳng vào huyệt thái dương của Hình Minh: “Địt mẹ! Tao bắn chết mày!”
“Cậu Độc!: Chú Lý và anh Dương không hẹn mà cùng lên tiếng.
“Hình Minh cất súng đi.” Anh Dương ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng cà bỏ vào miệng nhai, nói với Hình Minh, “Rót rượu cho chú Lý để tạ tội.”
Hình Minh cất khẩu súng, cầm một cái ly rượu mới lên, rót đầy rượu trắng, không nói một lời, nâng ly về phía của chú Lý, ngửa đầu nốc cạn.
Chú Lý nhìn Hình Minh, mỉm cười đáp lại: “A Huy này, mắt nhìn người của cậu tốt hơn tôi.”
Đây chẳng khác gì chỉ gà mắng chó cả.
Dương Huy bật cười: “Cũng nhờ chú Lý dạy dỗ đúng cách, nếu không, cháu chết đói, thì đàn em của cháu ăn cái gì chứ.”
Anh ta cầm ly rượu lên chạm ly với những người ngồi ở đây: “Mong các anh em chỉ bảo nhiều hơn, sau này nếu tôi có miếng ăn, chắc chắn sẽ chia với mọi người.”
Anh ta chạm ly xong, lại kính riêng chú Lý một ly: “Chú Lý, dưới trướng của cháu có mấy chục người, có người đã có gia đình và con cái phải nuôi, đều trông cậy vào cháu cả, mong chú cho cháu thêm một cơ hội.”
Chú Lý uống trà không nói gì, ngoài cửa có đàn em chạy vào, kề sát bên tai Độc Lão Nhị nói gì đó, cậu ta lập tức móc súng chĩa về phía Dương Huy: “Mẹ nó! Mày dẫn cảnh sát đến đây!”
Vài tên vệ sĩ nhanh chóng bảo vệ chú Lý rút lui ra ngoài, sắc mặt Dương Huy thay đổi: “Địt mẹ, sao cậu biết cảnh sát đi theo tôi đến đây! Nói không chừng là đi theo cậu đấy!”
“Đừng cãi nữa! Chạy mau!” Mấy tên đại ca khác dẫn theo vệ sĩ chạy ra ngoài, “Đm! Đám cảnh sát này đúng là ăn no rửng mỡ!”
“Mọi người đi trước đi, tôi đâu có phạm pháp.” Chú Lý vẫn tính là bình tĩnh, “Tôi chỉ ở đây ăn uống tắm rửa thôi, có vấn đề gì sao?”
Mấy năm gần đây chú Lý quả thật không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, bởi vì những chuyện ấy do người phía dưới khác giúp ông ta làm, nhưng chuyện trước đây ông ta làm không ít, chẳng qua cảnh sát chưa tìm thấy chứng cứ chính xác, nếu không người đầu tiên bọn họ bắt chính là ông ta.
Dương Huy và Hình Minh vừa chạy ra ngoài thì nghe thấy tiếng súng, Đại Dũng lái xe đến trước cổng, hai người định lên xe, ở nơi cách đó không xa Độc Lão Nhị đã ngồi lên xe bỗng dưng lại nổ súng về phía Dương Huy, Đại Dũng không kịp nghĩ đã ôm lấy Dương Huy lộn một vòng trên đất.
Lúc Dương Huy ngồi dậy, phát hiện trên người Đại Dũng toàn vết đạn, anh ta tức đến mức chửi thề, giật lấy khẩu súng trong tay Đại Dũng, chĩa về phía Độc Lão Nhị vừa đi vừa nổ súng: “Đm! Độc Lão Nhị! Mẹ nó, mày có giỏi thì chạy đi!”
“Anh Dương!” Hình Minh hét lớn, “Xe hỏng rồi!”
Dương Huy cúi đầu nhìn, ban nãy Độc Lão Nhị xả súng về phía này, khiến chiếc xe bị tắt máy không khởi động được nữa.
“Đã liên lạc với các anh em đến đón anh, đi cửa sau.” Hình Minh ném điện thoại cho anh ta, “Anh Dương, anh đi trước đi, em cắt đuôi theo sau.”
Dương Huy gật đầu, cầm điện thoại chạy về phía cửa sau, từ xa nhìn thấy một chiếc xe, anh ta thở phào một hơi, còn chưa kịp lên, người ở trên xe đã ập xuống, bốn người giơ súng chĩa vào đầu anh ta.
“Hình Minh……” Dương Huy hung tợn trừng mắt hét to, nhưng ngay lập tức bị mấy người kia lên cửa xe, còng hai tay ra sau lưng.