Edit: Đậu
Trong tủ lạnh nhà Hình Minh chẳng có gì cả, anh tắm rửa xong thì ra ngoài một chuyến, lúc quay lại, tay xách hai cái túi to màu đen.
Chu Tuệ quấn thảm bông nằm trên ghế sô pha, trong phòng khách mở máy điều hòa, độ ấm vừa đủ, cô để chân trần cũng không cảm thấy lạnh.
Hình Minh đặt cái túi lên bàn trà, sau khi mở, anh lấy các món điểm tâm nhỏ từ tiệm bánh ra ngoài, nào là trà sữa, bánh quy chocolate, nước ép trái cây, rồi lại lấy ra một cây thông Noel nhỏ trong cái túi khác.
Chu Tuệ không nhịn được cười: “Đây là cái gì thế? Cây thông Noel à?”
“Không giống sao?” Hình Minh trông về phía cô, giọng nói hơi khàn đặc mơ hồ vì miệng đang phải ngậm điếu thuốc.
“Giống.” Chu Tuệ bật cười, sáp tới gần, cúi đầu nhìn mấy món đồ trong cái túi màu đen, bên trong toàn là mấy túi quà nho nhỏ, dùng để treo lên cây thông Noel.
Hình Minh dựng cây thông Noel lên, cô phụ trách treo phụ kiện.
“Sao anh nhớ ra mua cái này vậy?” Cô cúi đầu tháo mở một túi quà nhỏ, bên trong là một đôi bông tai ngọc trai.
“Anh nhìn thấy trong tủ kính.” Anh nhíu mày cầm mấy sợi dây đèn dài ngoằn trong tay, đang thử tìm đầu và đuôi, “Trông cũng khá đẹp.”
Chu Tuệ nghi hoặc nhìn anh: “Chắc không phải anh…?”
Hình Minh hất cằm nói: “Anh đã trả tiền.”
Chu Tuệ: “……”
Trang trí xong, cây thông Noel quả thật rất đẹp, tắt đèn trong phòng khách đi, chỉ còn những ánh đèn ngôi sao trên cây thông Noel đang nhấp nha nhấp nháy. Hình Minh trải tấm thảm bông xuống nền đất, Chu Tuệ ngồi lên đó, vừa ăn bánh ngọt vừa bóc quà.
“Trước đây anh cũng lãng mạn như thế à?” Cô cắn cái muỗng, đùa nghịch một sợi lắc tay vừa bóc ra, xoay đầu nhìn anh, “Có chuyện gì khó quên không, kể cho em nghe với.”
Bàn tay lớn của Hình Minh khoác qua cổ cô, kéo cô vào lòng, cắn lên môi cô, ăn sạch miếng bánh mousse trong miệng cô: “Anh nói không có, em tin không?”
“Chả tin.” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong mắt cô toàn ý cười, hiển nhiên là tin anh.
Hình Minh giữ chặt sau gáy cô, đè cô xuống đũng quần: “Không tin, em hỏi xúc xích đi.”
Chu Tuệ: “……”
Cô đỏ mặt lườm anh, người đàn ông nhéo cằm cô, hôn thêm một cái nữa.
“Sau này ra ngoài, tìm người đi cùng em.” Hình Minh hái một ngôi sao biết phát sáng xuống, cài ra sau tai cô, “Con trai cũng được.”
“Anh không ghen à?” Cô ngửa mặt cười.
“So với việc ghen.” Anh vuốt ve mặt cô, giọng nói trầm thấp, “Sự an toàn của em càng quan trọng hơn.”
Nụ cười trên mặt của Chu Tuệ lập tức biến mất, cô đặt bánh ngọt trong tay xuống, cọ vào hõm cổ anh, hai tay ôm eo anh: “Lần sau khi nào em mới có thể gặp được anh?”
“Đợi anh tìm em.” Anh chọt chọt vào má cô, làm vẻ mặt mất mát của cô hiện ra một cái lúm đồng tiền.
“Nửa năm sao?” Cô không kìm nén được hỏi.
“Lần trước bởi vì bị thương.” Anh không nói nhiều, lần giao dịch đó không chỉ đơn giản vì bị thương, mà còn do cảnh sát lục soát khắp nơi, tất cả mọi người đang tránh đầu sóng ngọn gió, đến cả anh Dương cũng trốn chui trốn nhủi suốt hơn một tháng trời.
Cô vuốt ve cánh tay trái của anh: “Là ở đây hả anb?”
“Ừm.” Anh động đậy cánh tay, “Đã không sao rồi.”
Cô không nói chuyện nữa, chỉ tựa vào lòng anh, trán dán trên vòm ngực của anh.
“Sao thế em?” Anh nhéo cằm cô.
“Có thể chụp một tấm ảnh không?” Cô hỏi xong, lại lắc đầu, “Thôi bỏ đi, không chụp.”
Hình Minh ngắm cô một hồi, nói: “Chụp bóng lưng thì được.”
Chu Tuệ cầm điện thoại giơ lên cao, người đàn ông đứng xoay lưng bên cạnh cô, cô tựa sát vào lưng của người đàn ông, sau tai cài một ngôi sao nhỏ, phía sau lưng là cây thông Noel sáng lấp lánh.
“Giáng sinh vui vẻ.” Cô nhấp nút chụp.
Người đàn ông trên bức ảnh tuy rằng đứng quay lưng với ống kính, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng người cao lớn, mái tóc ngắn ngủn, trên hõm cổ ngăm đen là một dấu răng bắt mắt.
Chu Tuệ nhìn chăm chú bức ảnh càng nhìn càng thích, cô không dám cài làm màn hình khóa, nên bèn tạo một album riêng tư, còn thiết lập cả mật khẩu.
Hình Minh thấy cô mân mê nghiên cứu, anh hỏi cô: “Em có muốn chụp một tấm xúc xích không?”
Chu Tuệ: “……”
AAAAAAAA!
Cô bổ nhào qua cắn lên cổ anh, nhưng bị người đàn ông một tay vác lên ném thẳng xuống giường trong phòng ngủ.
Đêm, vẫn còn rất dài.