Edit: Đậu
Chu Tuệ từng nghĩ, có lẽ không thể gặp được anh trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, khoảng thời gian ngắn này lại kéo dài đến tận nửa năm.
Việc xây dựng trường học mất khoảng ba tháng, đến tháng 9 bọn cô mới quay về trường bắt đầu đi học, có lần có các chiến sĩ biên phòng đến an bài diễn tập, Chu Tuệ còn gặp Tống Duy Lượng.
Anh ta tỏ ra không quen biết cô, cô cũng không chạy đến chào hỏi, chỉ xem anh ta như một chiến sĩ biên phòng xa lạ, trang nghiêm kính lễ mà chào.
Ngày đầu tiên về nhà, cô bắt đầu chạy bộ rèn luyện cơ thể; khi phòng tập Taekwondo hoạt động, cô đã dẫn theo Chu An đi đăng ký học, vì thế trong tiết học diễn tập, cô là người đạt được hạng nhất trong số các cô gái, khoảnh khắc Tống Duy Lượng cầm bút đánh dấu tên cô, hiếm khi anh ta mở lời đánh giá cao về cô.
Lúc các cô bạn cùng ký túc trò chuyện rôm rả về Tống Duy Lượng, thì chỉ có cô đang cầm điện thoại đi tra cứu….Hình Minh.
Cô không tìm thấy anh.
Có rất nhiều người cùng tên cùng họ, Chu Tuệ còn mò tìm không ít bức ảnh, con người anh chắc chắn không dùng các ứng dụng xã hội gì đó, cũng không giống loại người hay đăng ảnh tự sướng, cho nên dù có làm cách nào cô vẫn không tìm thấy anh.
Trước đây cô rất bài xích các hoạt động xã giao, bây giờ vì hy vọng được tình cờ gặp anh mà cô lại tích cực tham gia vô cùng, nhưng từ tháng sáu đến tháng mười hai, suốt cả nửa năm trời, cô chẳng có lấy một lần gặp anh.
Cô đã mua rất nhiều mì gói và xúc xích, thậm chí trong túi xách lần nào cũng mang theo một túi xúc xích, bạn cùng ký túc hỏi cô có phải trước đây bị đói đến ám ảnh không, cô chỉ cười không nói gì cả.
Trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông cướp đi miếng xúc xích từ trong miệng cô.
Đêm Giáng sinh, trong khoa tổ chức bữa tiệc ăn mừng, nói là tiệc ăn mừng, chi bằng gọi là bữa tiệc xem mắt quy mô lớn còn đúng hơn, không ít bạn nam của các khoa khác nhân cơ hội này muốn xin phương thức liên lạc của Chu Tuệ.
Ăn cơm xong, mọi người đi ca hát, Chu Tuệ không quá muốn đi, nhưng bị bạn cùng phòng năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cô nói ngồi một lát rồi đi ngay.
Sau khi cô xuống xe, ánh mắt lập tức dán lên người một người đàn ông đang đứng trước cửa quán Karaoke, bạn cùng phòng vươn tay kéo cô: “Chu Tuệ, chụp giúp tớ một tấm đi.”
Chu Tuệ “hả” một tiếng: “Cậu nói cái gì?”
Bạn cùng phòng đã nhét điện thoại vào tay cô, người cũng chạy đến trước cổng quán Karaoke tạo dáng.
Chu Tuệ cúi đầu nhìn cái điện thoại, ý thức được có lẽ bạn cùng phòng muốn nhờ cô chụp ảnh giùm, vì thế cô giơ điện thoại lên chụp vài tấm, cô nhìn vào người đàn ông trong bức ảnh, anh đang hút thuốc, bên cạnh có mấy người khác đang nói nói cười cười.
Trong bóng tối, khuôn mặt của anh bị làn khói che đậy có chút mơ hồ, thật ra ở khoảng cách xa như thế này, cô hẳn là sẽ không nhận ra, nhưng gương mặt của người đàn ông này đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu, ngay cả khi còn chưa nghe thấy giọng nói, bên tai đã vang vọng tiếng cười khẽ của anh.
“Chu Tuệ?” Bạn cùng phòng gọi cô thêm lần nữa.
Chu Tuệ thấy Hình Minh ngẩng đầu nhìn qua đây, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua khuôn mặt cô, anh gõ nhẹ lên điếu thuốc, nói gì đó với mấy người đứng bên cạnh, rồi xoay người đi vào trong.
Đàn anh đặt một phòng bao lớn, không ít người lên chiếm mic xong chẳng muốn ngồi xuống nữa, Chu Tuệ ngồi trên ghế sô pha, có vài chàng trai đi đến muốn chơi trò chơi với cô, ai thua sẽ phải uống rượu, cô lắc đầu nói không chơi, ngồi một lát lại đi ra ngoài.
Cô không biết Hình Minh ở phòng nào, chỉ đành men theo đường hành lang mờ tối đi vào trong.
Đi ngang qua nhà vệ sinh, cô cúi đầu rửa tay, lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong tấm gương, anh ngậm điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi vài bước đến bên cạnh cô, cúi người xuống lấy xà phòng rửa tay.
Chu Tuệ không nói gì, cô hong khô tay.
Thời điểm Hình Minh đi ngang qua người cô, đôi môi anh không động đậy, nhưng có giọng nói trầm khàn lọt vào tai cô: “Quay trở về đi.”
Cô ngẩn người chốc lát, khi ngẩng đầu lên anh đã đi rất xa rồi.