Thần Linh

Chương 21: Đồ xấu xa




Chu Tuệ tỉnh dậy vào buổi trưa, thấy Chu An không ở bên cạnh, cô vội vã xuống giường đi tìm, nhưng hai chân mềm nhũn khiến cô loạng choạng đứng không vững, ngã lại xuống giường, cơ thể đau mỏi khó chịu, giống như bị xe tải cán qua vậy, cánh tay mỏi đến mức không nhấc lên được, hai chân thì run rẩy không ngừng.

Cô ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, khi cúi đầu nhìn thấy bộ quần áo dài màu đen chỉnh tề được mặc trên người mình, có lẽ Hình Minh mặc vào cho cô, đến cả tất anh cũng mang vào giúp cô.

Chu Tuệ vịn vào đầu giường nép sát vào vách tường bước từng bước đi ra ngoài, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người quân nhân mặc đồng phục đứng ở trước cửa khiến cô hoảng sợ thụt lùi vài bước, sau cùng cô nhìn thấy Chu An đang đứng bên cạnh người đàn ông ấy.

“An An!” Cô cực kỳ sợ hãi, trong cơ thể đột ngột dâng lên một cỗ sức mạnh, cô bước vài bước đến trước mặt An An, kéo cô bé ra sau lưng che chở rồi đẩy cô bé vào phòng, “Đi vào trong đừng ra đây.”

“Chào cô, tôi là người của đội cảnh sát vũ trang biên phòng.” Người đàn ông mặc một bộ đồng phục màu xanh lá cây, trong tay ôm khẩu súng, vóc người cao lớn, màu da thâm sạm, đôi mắt rất to, “Nếu cô đã tỉnh vậy thì đi theo tôi.”

“Đi, đi đâu?” Chu Tuệ nhìn chăm chăm khẩu súng trong tay anh ta, không dám buông lỏng cảnh giác.

Đối phương chĩa họng súng lên cao, nói với cô: “Đến nơi an toàn.”

Chu Tuệ nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Hình Minh, cô khàn giọng hỏi: “Sao, sao anh biết chúng tôi ở chỗ này?”

“Chúng tôi đến đây kiểm tra thì nhìn thấy cô bé.” Anh ta vươn tay chỉ vào Chu An, “Yên tâm, tôi thật sự không phải người xấu.”

Chu An trốn ở sau lưng cô nhỏ giọng nói: “Em ngửi thấy mùi thơm nên chạy ra ngoài.”

Đêm qua cô bé bị sốt, hôm nay tỉnh dậy cơn sốt đã giảm hẳn, chỉ có điều bụng đói không chịu được, nhìn thấy trên bàn có đồ ăn nên chạy ra ngoài ăn, nào có ngờ bên ngoài có một người đàn ông đi đến, lúc đầu cô bé hoảng sợ bật khóc, tiếp đó người đàn ông nói anh ta đến đây để đón bọn cô về nhà, bấy giờ cô bé mới ngừng khóc, đi theo người đàn ông đợi chị gái tỉnh đậy.

“Không sao.” Chu Tuệ xoa đầu an ủi cô bé, cô cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng đầu óc cô lúc này lại rất hỗn loạn, không nghĩ ra được chút manh mối sơ hở nào.

“Dưới tầng còn có những người khác, nếu cô không tin có thể đi hỏi bọn họ.” Đối phương ôm khẩu súng bước vài bước ra ngoài, “Cô muốn đi thì nhanh chân lên, chúng tôi phải rút lui ngay.”

Chu Tuệ cắn môi, kéo tay Chu An đi theo anh ta: “Đợi bọn tôi với.”

Dưới tầng quả thật vẫn còn vài người khác, có phụ nữ, có người già, mặt mũi ai cũng bẩn thỉu, vừa nhìn thấy có thức ăn bọn họ lập tức nhào đến, vì quá đói không chịu nổi nên mọi người phải chạy ra khỏi trạm cứu trợ, mặc dù bên ngoài có thức ăn, nhưng cần phải mạo hiểm tính mạng mới có thể ăn được miếng ăn đó.

Chu Tuệ không biết làm thế nào để liên lạc với Hình Minh, có lẽ khi anh quay lại sẽ phát hiện ra cô đã đi mất, hoặc cũng có thể anh đã di tản đến nơi an toàn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau chiến tranh khắp mọi nơi trở nên hoang tàn bừa bộn, các tòa nhà cao tầng bị đánh bom tàn phá, mặt đất nhuộm đỏ bởi máu tươi, còn có những xác chết nằm chất chồng lên nhau.

Nhìn thấy phía trước có vài chiếc xe việt dã nối đuôi nhau chạy lướt qua, cô vươn cổ ra nhìn, bên cạnh có một người phụ nữ vui mừng hỏi: “Là đội cứu viện đến à?”

Cảnh sát vũ trang ôm khẩu súng ngồi trên ghế phó lái, nghe thấy giọng nói thì quay đầu đáp: “Phải.”

Lần này quân địch đánh bom vào đội cảnh sát, dẫn đến việc đội cảnh sát bị tổn thất nghiêm trọng, trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ bị đánh không kịp trở tay, người dân tự ý chạy thoát thân, không cẩn thận giẫm phải quả mìn mà trước đó quân đội đã đặt xuống để đề phòng chiến tranh, trong chốc lát có vô số người bỏ mạng.

Chu Tuệ ôm chặt Chu An nói: “An An, chúng ta sắp được về nhà rồi.”

Nghe vậy Chu An bật khóc: “Em nhớ ba mẹ lắm.”

“Chị cũng nhớ.” Chu Tuệ xoa đầu cô bé, “Ba mẹ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chu An bị đồ vật trong túi quần cô cộm phải, cô bé vươn tay chạm vào: “Chị ơi, cái gì vậy ạ?”

Chu Tuệ lôi con dao găm trong túi quần ra.

Đây là Hình Minh tặng cô.

Túi quần bên kia cũng có thứ gì đó, cô vươn tay vào xem thử, là một cây xúc xích.

Nhớ đến đêm qua, trước mắt cô lần nữa lướt qua cảnh tượng dâm mỹ.

Cô thầm mắng một câu.

Đồ xấu xa.